Trở về từ phố núi, ngỡ ngàng thấy Sài Gòn đã đang cuộn mình trong những cơn lạnh đẫm vị mùa đông.
...
Gió bắt đầu thổi dạt những bàn tay có đôi tìm nhau để siết chặt hơn nữa. Những lẻ loi thì tự choàng lấy cho mình một chiếc khăn, và mơ ấm về gần. Những giấc ngủ không bao giờ thấy đủ, những nỗi nhớ dường như dài hơn.
Được mùa khoác áo biếng lười, con người cứ thế thả mình, ôm ấp những nỗi niềm, níu sợi dây đời chậm lại vài nhịp trôi. Cứ thế mà thấy ngày nhẹ tênh, thấy lòng nhẹ tênh, hết thảy phiền muộn cũng chỉ là một vạt tóc rối khẽ lay trong gió chiều, sẽ qua trong chớp mắt. Loanh quanh giữa lòng phố mấy ngày này, thấy những nụ cười trong hơn một chút, những vai kề vai gần thêm một chút, chắc bởi, ai cũng ủ cho mình một chút tin như thế.
Và như nhiều người gọi tên - mùa yêu - yêu thương lại có cớ xanh ngời hơn bao giờ. Vòng tay cũng biết cố níu hơi ấm đôi phút bên người. Trái tim cũng biết khẽ rung giai khúc vì ta cần nhau. Giữa những ánh mắt ngập ngừng, đâu đó có ngọn lửa vừa nhen. Ai bảo mùa đông không biết hát tình ca?
...
Dẫu cũng sớm thôi, người người sẽ lại vỗ về nhau ừ thì mùa đông đã qua, nhưng ngay bây giờ cần chi phải bận tâm. Phố còn choàng khăn, thì lòng còn nghêu ngao rằng chờ ấm, rằng tìm nhau, rằng mơ giấc bên người...
những entry mùa đông luôn mang hơi hướm se se âm ấm thế này.
ReplyDeletehuhu. em không có cả khăn để choàng, chỉ có tà lỏn thoai, nhưng mà... trong thời tiết này thì có quyền mơ về 1 vòng tay ấm. hỉ :)
ai cũng có quyền mơ về một vòng tay ấm! ^^
ReplyDelete