Tháng 12 về, nhanh đến lòng người ngơ ngác, mới đó lại đã tàn năm.
Bao buồn vui của ngày hôm nay, mới đó đã trở thành ngày hôm qua tự bao giờ, xa ngái. Bao trông đợi của ngày mai, rồi bỗng trở thành ngày hôm nay lúc nào không hay, chạm tay còn thấy ngỡ ngàng.
...
Lại sắp qua thêm một năm, được - mất, may - rủi, bại - thành cũng đã cuốn bay theo gió ngày tháng. Còn sót lại, vẫn như bao lần, là chính ta, với những bản thể cũ kỹ đến đáng thương. Và càng lúc càng mục ruỗng hết những tin yêu, vì cơn ức chế bất diệt, sự tủi hổ thân phận mạnh mẽ tựa thứ khuẩn độc hại không ngừng sinh sôi.
Thậm chí có đôi lúc, ta đã từng nghĩ đến một cuộc đời khác, khi mà cảm thấy dường như đang bị chôn sống trong cuộc đời chật hẹp này. (Nơi mà có nhiều ước mơ chưa ra đời đã chết. Có những điều mãi chỉ là viển vông.) Nhưng liệu cuộc đời nơi đó, có vui hơn không?
Không ai có thể biết.
...
Tháng 12, cuối năm. Tự mình nhận thức rõ ràng là sẽ còn rất nhiều phức cảm đan xen phía trước, nhưng thấy may mắn làm sao khi nhận ra, trong lòng ta náo nức vẫn còn. Cho cuộc đời này.
Vẫn đợi mùa sau, vẫn thương những nụ cười, vẫn trông ngóng những chuyến đi. Vẫn muốn yêu mình, vẫn nôn nao hy vọng, vẫn cố đổi thay.
Dù có đôi thứ lắng lại, vài thứ đã tan biến, nhưng nhiều thứ khác vẫn đang nẩy mầm. Vừa đủ, để tiếp tục trôi cùng, qua hết, chạm tay thêm những cột mốc (không đơn thuần chỉ là một con số 2011, 2012... hay đại loại thế).
...
Cố tin là vậy.
em nhớ mình mới viết entry tổng kết đây thui mà :(
ReplyDeleteừ em, nhanh đến thế đấy! #:-s
ReplyDeletenhanh quá, em mừng quá ^^
ReplyDelete