Saturday, December 18, 2010

Thì cứ buồn đi


Cứ cuối những khoảng vui dường như đã đủ, thì ta lại bắt gặp nỗi buồn. Vẫn ở đó.

Thì cứ buồn đi, như bao lần. 

Vì biết là có dài đến mấy đi chăng nữa, cũng sẽ không thể nào buồn cho hết. 

Mà đã thân quen lắm, nên mấy khi vắng buồn, chỉ có vui hình như thấy cũng không là trọn vẹn. Đời nó thiếu một ít để tròn đời. Kiểu như ăn tô phở ngon mà không vị ngò gai đâm ra thấy hơi lạc lõng, đại loại thế.

Còn buồn được, gặp vui mới thấy quý. Sau vui thì buồn đôi giọt cũng hay ho, như cho thêm chút cà phê ly sữa tươi mới càng lựng hương và đậm đà.

Nói chung lại, buồn thực ra không xấu như con người ta vẫn hay lầm tưởng. Cái xấu chính là con người ta quá nhiều khi không biết kiểm soát những cơn buồn của mình cho xứng đáng, cho đúng lúc.

Vậy nên, cũng không cần thiết phải học cách không buồn. 

...

Thì cứ buồn đi, như bao lần. 

Rồi lại thôi...


1 comment: