Thói quen mới gần đây: Những đoạn viết vội, rồi ném hết vào một file Word, để đó.
Có đoạn, sau một thời gian lại giúp nhen lên đôi ba ý mới, hoàn chỉnh thành entry. Có đoạn, là bắt đầu một entry nào đó, nhưng thấy chán, bỏ viết lại mà del không nỡ. Có đoạn, trong đầu biểu viết, xong thấy cụt lủn, cũng chẳng muốn phí thời gian post như bài chỉn chu.
Giờ gom hết lại, để cho tag diary-lanman có thêm một dấu. Một dấu, nhưng nhắc nhớ nhiều ngày.
***
[19/09] Cho 28
Thực sự tôi đã tính sẽ phải là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật của 28, nhưng rồi tự thấy buồn cười với điều có vẻ hơi trẻ con mà tôi biết là vốn dĩ 28 cũng chả thiết câu nệ đó, nên thôi. Kế đến, tôi dự tính sẽ viết một entry dài để tỏ lòng, nói cho bằng hết những nghĩ suy về 28, để chúc 28 những điều ít nhiều tha thiết nhất, nhưng câu chữ cũng chẳng hiểu đi đâu mất. Sau cuối, tôi đang typing những câu chữ vơ vẩn thế này...
***
[22/09] Trăng buồn tênh...
.... vì trung thu một mình. Thèm mâm cỗ tự mình bày biện, cúng trước sân nhà. Thèm mùi khói nhang, thèm lắt lay nến trong gió lành lạnh, thèm chiếc bánh xẻ tư cho cả nhà.
Nhưng ngẫm lại, cũng tự nhún vai nói với mình: Ừ thì, cũng bình thường thôi!
***
[24/09] Đâu còn cánh hoa ngày cũ...
Nhiều khi trở về, miết bàn chân đã dày bụi tháng năm trên mảnh đất khu vườn đó, mới cảm thấy từng ngọn cỏ cũng đã úa phai. Những sắc màu cũng nhạt đi nhiều lắm.
Có những cánh hoa ngày cũ, cũng đã không còn.
***
[27/09] ...
Lại lười, muốn trôi.
Về đâu đó, không còn ức chế.
Không cần nỗi buồn nữa, chỉ muốn vui thôi.
Hoặc một nơi nào đó thật xa, thật đẹp.
Cô đơn cũng được, có nhiều bàn tay để nắm cùng cũng được.
Chỉ cần được trôi thôi, khỏi chốn này.
***
[30/09] Hello tháng Mười!
Chào tháng của tôi!
Trông đợi vào "chuyến đi lớn" của tháng này. Chờ những lần đầu tiên, chờ những mùi vị mới, chờ những cảm xúc mới. Muốn tin là, sau khi thay đổi vị trí, đầu óc cũng vì thế mà ít nhiều, cũng được đổi thay.
Tháng của mình, nên muốn được yêu mình hơn chút nữa. Mà những dấm dớ, vẫn còn đầy. Nên, càng phải cố yêu mình, càng phải cố yêu mình...
***
[02/10] ...
Bệnh, lại thèm đủ thứ. Lại nhớ lung tung. Lại nghĩ vớ vẩn.
Vài thứ vẫn trốn tránh, tự đẩy mình sống dở chết dở, nên chẳng muốn màng nữa. Nhưng vẫn than trời trách đất, sao không thể vứt quách cho xong.
***
[04/10] dư buồn, nên cứ vui
Muốn nói với bạn, là bạn đã dư buồn rồi, nên hãy chọn niềm vui đi. Hãy can đảm mà đối diện, một lần thôi, rồi có buông tay cũng không quá tiếc nuối. Nhưng biết không thể nói được với bạn, chỉ mong bạn tự đi tiếp theo cách của chính bạn, nhưng đừng chối bỏ mà tự hành hạ trái tim mình. Thừa nhận, rồi mặc kệ nó ra sao - coi vậy mà với nhiều người, khó vô cùng!
Thấy mình may. Tính ra cũng tự an ủi được mình.
"Hôm nay ta cứ vui, chắc đâu ngày mai vẫn thế..." Có hôm nay còn hơn không có ngày nào.
***
[07/10] Buông - Nắm
Muốn buông... nguồn cơn sự ức chế ám ảnh thường trực của mình.
Muốn nắm... một bàn tay, vài cơ hội, đôi điều viễn vông.
Có thứ lại nhiều lúc muốn buông, lắm khi lại muốn cứ nắm.
Thứ đó ở trong lòng.
***
nhiều quá, chừng ấy tâm tư sao mà chịu nổi.
ReplyDelete"Cô đơn cũng được, có nhiều bàn tay để nắm cùng cũng được.
Chỉ cần được trôi thôi, khỏi chốn này"
---> em thích.
thế nên mới phải trút hết thành chữ, quăng ra thế này, cho khỏe thân :))
ReplyDelete