Monday, October 27, 2008

Tự vấn ngày sinh




26/10/1985 - 26/10/2008: Tròn 23 năm trôi giữa sấp ngửa cuộc đời! Mừng tôi, hôm nay đầy tuổi mới!

Lấy cái cớ đầy tuổi mới, tự vấn mình đôi câu. 23 tuổi - Ngày hôm qua đã có gì? Ngày hôm nay có gì? Ngày mai sẽ có gì?

...

Ngày hôm qua đã có gì? - Nhiều lắm chứ, không kể hết! Quá khứ luôn là cánh đồng bất tận, trải rợp lúa vàng hương, và ăm ắp những mùa vui kỉ niệm. Từ độ biết ý thức mình, biết trải nghiệm buồn - vui, được - mất, đến mải bây giờ, tôi vẫn chưa bao giờ là một người quay lưng hay chối bỏ quá khứ. Nếu không muốn nói, luôn là người tha thiết với ngày hôm qua. Tự hào có tuổi thơ. Tự hào biết mình lớn dần mỗi ngày qua tháng lại. Tự hào vì mình biết gắng sức bớt dại, thêm khôn (dù đôi khi vẫn còn mông lung lắm!). Ấy là đủ đầy. Dù, ngày hôm qua của tôi, có khi, đối với nhiều người khác - cũng chả có gì đáng để nói. Ừ thì, chỉ nói thế này thôi vậy!

...

Ngày hôm nay có gì? - Đây là câu hỏi, mà không chỉ đến hôm nay, tự mừng mình tròn tuổi 23, tôi mới tự vấn. Mà mỗi ngày qua đi, hằng đêm trước khi cuốn vào giấc mệt nhọc, tôi vẫn tự hỏi lòng như thế! Hỏi, để rồi đôi khi chát đắng câu trả lời không muốn thừa nhận. Hóa ra, mình vẫn trắng tay! Vẫn là một kẻ dựa dẫm không hơn không kém. Dựa dẫm vào yêu thương gia đình. Dựa dẫm vào niềm vui bè bạn. Dựa dẫm vào những thứ nguyên tắc nửa vời, thêu dệt rối rắm của bản thân. Dựa dẫm vào một chỗ bấu víu nào đó để tự lừa phỉnh mình rằng: ta đủ mạnh mẽ, ta đủ bản lĩnh để đi hết chông chênh. Nhưng thực ra, bóc sạch lớp vỏ ngụy trang và những dựa dẫm lý trí/tình cảm, ta còn lại gì? Nếu tưởng tượng ngày-hôm-nay-của-tôi là một căn phòng, thì chắc, nó sạch sẽ tinh tươm lắm - vì, trắng sạch, chẳng có gì! Họa chăng là vài khung ảnh cũ kĩ níu giữ ngày hôm qua - tự cho là vàng son; vài chậu cây lùm xùm ngày nào cũng nở hoa tự-kỷ; vài thùng giấy to nhỏ chất đống những suy nghĩ tạp cảm đa đoan. Đáng chán nhỉ?!

Nhưng thực tâm mà nói, nhìn nhận như thế cũng hơi thiếu công bằng cho ngày-hôm-nay-của-tôi. Vì thực ra, cũng không đến nổi quá bi hài kịch như chính mình viển vông, tô vẽ. Tôi cũng có một số thứ kha khá:

- Một công việc không-kiếm-đủ-tiền, không-thỏa-tâm-nguyện, chưa-xứng-công, nhưng tạm gọi là người-có-việc. Đủ trang trải bản thân qua nhiều mùa giông gió. Giật gấu vá vai để thỏa chí ngông nghênh một thằng 23 tuổi lắm bốc đồng. Thế thì cũng có thể gọi là: ừ thì, tôi biết sống!

- Những mối quan hệ đa chiều, đa nghĩa mà tôi vẫn mải miết đan dệt thêm vào đấy những suy nghĩ sâu kín mang màu sắc huyền hoặc và phức tạp hóa vấn đề. Bồng bềnh trong những mối quan hệ đó - có lúc tôi hạnh phúc vì được quan tâm, hạnh phúc vì có những cuộc vui chia se, hạnh phúc khi được thả rong những nụ cười không che giấu; nhưng, cũng lắm lúc, tôi biết mình vẫn là kẻ cô đơn.

- Một ước mơ cho ngày mai.

- Những nỗ lực cố đấu tranh với thói ì và sự lười nhác, phấn đấu thể hiện giá trị qua từng ngày!

- Những giấc mơ dạy mình biết thực tế.

- Và nhiều nhiều nhiều những mẩu vụn ngày tháng, mà tôi trân quý, vì soi mình trong đó, tôi thấy rõ tôi: đang lớn, đang bước đi và cố sức để chạm tới ngày mai trong tơ tưởng đơn giản của mình.

Và vì, dù thế nào, thì tôi cũng là người biết thỏa mãn với hiện tại (???) nên, tôi vẫn có thể tạm nói: Hài lòng!

...

Ngày mai sẽ có gì? - Chưa biết! Nếu ai cũng có thể trả lời câu hỏi này một cách rành rọt - thì người đó, hoặc là nhà tiên tri, hoặc là một vĩ nhân. Mà tôi thì chẳng có xíu dự cảm nào khả dĩ, cũng chỉ là một phàm nhân thường thường bậc trung trộn lẫn trong hằng hà sa số con người. Thế nên, về câu hỏi này thì tôi mù tịt!

Chỉ biết là, ngày mai là cái mà ai cũng muốn chạm tới - nhưng cũng lắm người sợ khi phải chạm tới nhất. Vì ngày mai, sẽ là nơi chứng minh rõ nhất: Bạn là ai? Bạn thành công hay thất bại? Bạn đã mất gì, bạn còn lại gì?

Hay u ám nhất: Liệu tôi còn có ngày mai? (Liên tưởng ngay tới cuốn Nếu còn có ngày mai của Sidney Sheldon - mặc dù chẳng ăn nhậu. Nhớ đột ngột, ghi ra thôi!)

Nhưng dù sao, còn biết cố gắng vì ngày mai sẽ tới. Biết chấp nhận, dù chưa biết sẽ chạm tới điều gì. Vậy thôi, cũng đủ được người xung quan khen lấy khen để: Ừ thằng này biết lo chuyện tương lai/ Ừ thằng này lạc quan, có niềm tin ghê gớm... Thực là, chỉ muốn tự mình biết, lấy đó làm chút gia vị cho cuộc sống mình.

...


Trả lời hết 3 câu hỏi vơ vẩn, tự dưng thấy lòng thoải mái lạ. Thôi, tạm quên hết những nghĩ ngợi mông mênh, cứ mừng niềm hạnh phúc lớn lao nhất: Đã có tuổi 23 bình an!

Chúc mừng sinh nhật, tôi ơi!

...


Cám ơn tất cả những lời chúc tốt đẹp mà mình đã nhận được từ tận 0h00 hôm nay. Love all!!! :)


No comments:

Post a Comment