Một cánh đồng mông mênh, cỏ bay mơ mòng một màu vàng nhẹ trải khắp lối thênh thênh. Phơ phất chiều cả gió. Trời thu da diết sắc xanh xám - dịu dàng mà khói sương. Nắng chiều giao thoa với hơi nước lành lạnh, dường như tạo nên một lăng kính trong suốt như bong bóng xà phòng. Lăng kính long lanh mắt người.
Ngồi bó gối giữa cánh đồng hoang hoải gió. Ta chạm tay vào đất, thẩm thấu mùi nồng và hơi lạnh vào từng thớ thịt. Buốt nhẹ làn da. Rập rờn những nhành cỏ bay xung quanh, vây kín ta như biển mây vô thường. Chưa bao giờ ta thôi lòng mặc cảm: Ta bé nhỏ làm sao giữa cảnh trí cuộc đời.
Chiều loang nhè nhẹ. Sắc xanh xám bầu trời dần ngả màu thẫm tím. Gió vẫn bồng bềnh ve vuốt trời - đất. Một vài nhành cỏ bay ủ rũ, nương mình theo gió, lửng lơ rồi ngơ ngẩn về trời.
...
Cỏ bay là loài phi thực. Rực xanh sức sống thì bám lấy đất kiên cường. Có bão giông, gió cuốn, lũ tràn, cỏ bay vẫn vững chãi, phủ một màu vàng nhẹ mơ mòng khắp cánh đồng. Nhưng, khi đã hết hạn định ca múa giữa đời, chỉ một cơn gió nhẹ, nhành cỏ bay vàng ủ rũ, cũng sẽ tự bứt mình lên, chầm chậm trôi, theo gió, xa rời... Ngơ ngẩn về trời!
Chắc ở trên cao vời vợi kia, cỏ bay sẽ sum vầy về một cõi. Cõi vô ưu. Nơi ấy, cỏ bay sẽ kể nhau nghe chuyện vui buồn mấy mùa nơi trần thế, rồi sẽ thở dài quên hết, cùng rập rờn trong ngọn gió vĩnh hằng, mãi mãi hoan ca.
Những nhành cỏ bay dìu dịu, cuốn lấy ánh nhìn ta. Thốt nhiên, ta muốn là một trong những nhành cỏ bé mọn kia xiết bao. Có thể tự mình bứt ra khỏi muộn phiền bám víu, thả mình theo cơn gió trời ngát hương, cứ chầm chậm, nhè nhẹ cuốn mình về với không-vui-buồn...
...
Bầu trời dường tím thẫm thêm một chút. Bóng tối dường lan nhanh thêm 1 chút. Gió dường hoang hoải hơn, buốt lạnh hơn. Ta vẫn im lặng chìm trong cỏ bay vây kín. Mắt vẫn xa xăm theo những nhành cỏ giờ chỉ còn là khói mỏng lưng trời. Có bao giờ con người được tự do như cỏ bay đâu! Thế nên, ta vẫn còn đây, đong đếm chuỗi bất an đời mình.
Những nhành cỏ xanh xuân thì thì ở lại. Ta quá xuân thì, còn ở lại làm chi?
Giá mà, không được theo gió về trời thì cũng được vùi mình trong đất. Đằm mình trong mùi sâu thịt đất, hương nồng gốc rạ, cỏ khô. Giá mà được thế thì có phải chẳng cần mỏi mắt mòn chân tìm nơi nương náu. Ở sâu trong đất rồi, thì chắc sẽ bình yên.
Khi ấy, mỗi chiều chỉ cần khe khẽ mở mắt. Cỏ bay phủ ngực, tràn khắp thân hình. Cười một điệu vô lo, rồi sẽ thả từng chùm cỏ bay lên theo gió...
Cuộc sống cứ mải miết buộc ta phải nói giá mà. Giá mà không phải thở than nhiều như thế nhỉ?!
...
Bầu trời bây giờ đã mất hẳn sắc tím thẫm, đang dần đậm một màu vô định nghĩa. Đen trầm, tối sâu. Gió trốn sau những vầng mây ngập ngừng chưa chịu về mái ấm. Ta trơ ra giữa vùng cỏ bay loang lổ. Màu vàng mơ mòng cũng nhòe đi vì bóng tối. Uể oải rũ mình một cái như cánh chịm mỏi gió tả tơi, ta bơ vơ đứng lên. Thức dậy. Tỉnh một chiều thu mộng mị. Ừ thì, phải về lại cuộc đời! Đời đang đợi ta diễn tròn vai cho hết những vở tuồng nối tiếp. Đời đang đợi ta kìa...
Bước chân chênh vênh lần tìm lối. Cỏ bay vài nhành ủ rũ vô tình vướng vấp nơi chân mình. Cúi xuống, tay gỡ mấy nhành cỏ bay lạc lối, ta nhẹ tay nâng lên, thổi phù một cái... Mấy nhành cỏ bay lại trôi nhè nhẹ lên cao dần theo gió. Khuất lấp.
Ừ thì cỏ bay về trời...
No comments:
Post a Comment