Trừ mấy trường hợp thực - hư lẫn lộn. Dại thích học đòi làm Khôn. Mà Khôn thì lại cứ hay chơi trò giả Dại.
Mà thiết nghĩ, nhiều bận đời mình, giữa bộn bề khốn khó, giữa bất trắc thân phận, ta cũng hay thường chơi trò học Khôn - giả Dại.
Xét theo nguyên lý tuổi tác, tuổi mình bây giờ cũng đã được gọi là tuổi Khôn. Nhưng mà, sao tự biết mình còn Dại nhiều thế (?!?)
Chọn lựa ... cũng Dại. Suy nghĩ ... cũng Dại. Hành động ... cũng Dại. Bao giờ thì mới Khôn ra, ta ơi???
Có người, đi gần hết đời người hữu hạn mới ngộ ra được mình Khôn. Kẻ khác, đến khi nằm xuống mà vẫn chưa biết mình Khôn hay Dại. Còn ta, đi đến bao giờ mới nhận thấu được lẽ Dại - Khôn???
Nhiều lúc tưởng mình Dại - ai dè lại là Khôn. Lắm khi tính toán trở trăn, ngỡ là đã Khôn lắm, hóa ra lại là Dại. Chắc chừng vấp ngã túi bụi độ chục, trăm lần gì nữa đấy; hoặc giả bị đời thụi cho chừng chục, trăm cú gì nữa đấy; và tự gánh lấy ê chề từ những nhầm lẫn Dại - Khôn của mình thì may ra, mới phần nào, ngộ hết được đâu là Khôn, đâu là Dại.
Kì thực, nói thế nghe có vẻ chán đời. Chứ ngẫm lại, mấy ai thấu hết lẽ Dại - Khôn giữa cuộc đời đa biến, vô thủy vô chung này?!? Ta, thực ra, cũng là một trong hằng hà sa số.
Phải vậy không, ta ơi???
Thế nên, tiếp tục, bước đi, tiếp tục, bước đi, tiếp tục, học hỏi...
Tiếp tục Dại.
Tiếp tục Khôn.
Tiếp tục Dại - Khôn lẫn lộn.
...
Học, học nữa, học mãi...
No comments:
Post a Comment