Đã tàn thu chưa em... Mà ngày nắng thơm dường thêm lạnh buốt, gió tím màu chiều bất chợt xanh xao. Hay vì chỉ mình anh thôi trên con đường cả gió, nên ngọn lửa vừa nhen nhúm cũng chóng vánh úa màu?!
Đã tàn thu chưa em... Mà sao đêm rơi khuất lấp. Hoang hoải những cơn mơ mồ hôi lanh mướt vai gầy. Thao thức trong chính chiêm bao chưa tròn giấc. Anh đi tìm mong chạm ngõ ban mai...
Đã tàn thu chưa em... Mà cúc chiều nay tím tái màu ly khúc. Ngẩn ngơ từng cánh tàn héo rũ tay khô. Anh nhớ da diết màu môi em vàng chín. Để giờ giữa cô đơn, anh tiếc chút dư vị mơ hồ...
Đã tàn thu chưa em... Mà ngày mong manh thế?! Như thể chỉ chờ nói từ tạ với thời gian. Anh đã thấy khung cửa mùa tê tái. Chỉ mình anh thôi, ngồi ủ rũ với phai tàn!
Đã tàn thu chưa em... Mà đêm dài rộng thế! Trăng suông một mảnh rơi suốt lối anh về. Đi mải miết trong màu trăng mờ lạnh giá. Anh huyền hoặc chính mình: đã qua hết cơn mê?!?
Đã tàn thu chưa em... Lòng người sầu muộn quá! Đong đếm được - mất , vui - buồn, rồi thêm chát đắng niềm riêng. Tâm hồn như cành khô trơ lá. Chiếc lá cuối cùng có giữ được niềm tin?!?
Đã tàn thu chưa em... Anh sẽ đợi ngày gió mới... Thân cỏ gầy sẽ bạt gió về xa. Mênh mông sẽ đón chính anh - ngày thu cũ. Về trong mùa đông tới, mình anh thôi, sẽ cố giữ trái tim thật thà...!!!
Đã tàn thu chưa em?
No comments:
Post a Comment