Thursday, October 30, 2008

3 chuyện khó hiểu


Chuyện 1 có A, B & C:

- Ko đồng tình với B
- Thắc mắc và thất vọng về C
- Vừa thương vừa trách A

Chuyện 2 có A', B' & C':

- Thất vọng và khó hiểu về A'
- Thương, nhưng cũng khó hiểu về B'
- Đồng tình với C'

Chuyện 3 có A'', B'' & C'':

- Không chấp nhận C"
- Đang dò xét A''
- Đã từng thương, đã từng giận B''

---

3 câu chuyện đều khó hiểu. Và khó thay đổi được gì. Vì mình ko phải là A, B, C, A', B', C', A'', B'' hay C'', nên ko thể làm gì hết, nhỉ?!

Túm lại chỉ là, ở không lo chuyện người ta ( _ _!)

Nhưng mà, cũng liên quan tới mình mà???

Khó hiểu thật?!?!

Wednesday, October 29, 2008

Nhà đầu tư & người dân chài


Một nhà đầu tư người Mỹ đến thăm một làng nhỏ ở Mexico và gặp một anh dân chài với chỉ một cái thuyền nhỏ để kiếm sống. Bằng cái thuyền nhỏ xíu đó, người dân chài đã bắt được một số cá ngừ lớn đủ để nuôi sống gia đình. Nhà đầu tư người Mỹ rất ấn tượng với người dân chài và hỏi anh ta mất bao lâu để anh ta có thể bắt được số cá đó.

Người dân chài Mexico trả lời: "Ồ, tất cả chỗ này chỉ mất một lúc thôi. Không mất quá nhiều thời gian đâu".

Ngạc nhiên, ông người Mỹ hỏi tiếp: "Vậy tại sao anh không tiếp tục công việc của mình và bắt thêm nhiều cá hơn?"

Nhẹ nhàng, người dân chài giải thích: "Với số cá này, số tiền kiếm được đã đủ để cho gia đình tôi rồi".

"Vậy, không bắt cá thì anh làm gì với khoảng thời gian còn lại chứ?"

"Hàng ngày, tôi ngủ dậy muộn, bắt đủ số cá rồi chơi cùng bọn trẻ con nhà tôi, về nhà cùng vợ tôi, Maria, mỗi buổi trưa, dạo chơi trong làng vào buổi tối, uống một chút rượu và chơi ghi-tar cùng những người khác. Cuộc sống của tôi luôn hạnh phúc và bận rộn".

Người Mỹ nghe thấy thế liền cất giọng nhạo báng: "Tôi đã có bằng tiến sĩ của đại học Harvard và có thể giúp anh. Anh nên dùng nhiều thời gian để bắt nhiều cá hơn. Và với số tiền kiếm được anh có thể mua một con thuyền lớn hơn. Bằng cái thuyền đó, anh sẽ có tiền để mua một vài cái thuyền khác. Và cứ thế anh sẽ có cả một đội thuyền đánh bắt cá.

Hơn nữa, thay vì bán cá cho một nhà trung gian nhỏ lẻ, anh có thể bán cá trực tiếp cho các nhà máy. Và biết đâu đấy, anh có thể xây dựng một nhà máy cho riêng mình nữa. Khi đó anh có thể sản xuất, bán và phân phối sản phẩm của chính mình. Anh cũng có thể rời khỏi cái làng chài nhỏ bé này, đến sống ở thủ đô Mexico, sau đó có thể sang Los Angeles và thậm chí là New York khi anh có một sự nghiệp kinh doanh vững chắc".

Người dân chài từ tốn hỏi lại: "Để làm được điều đó thì mất khoảng bao lâu thưa ông?"

"Khoảng 10 đến 15 năm", nhà đầu tư nhẩm tính rồi trả lời.

"Vậy sau khi có những thứ đó, tôi có thể làm gì tiếp theo?"

"Sau đó anh có thể bán công ty của mình, kiếm một khối lượng tiền khổng lồ và trở thành một tỷ phú".

"Trở thành tỷ phú! Sau đó thì sao nữa?"

Nhà đầu tư hào hứng nói tiếp: "À, sau đó anh có thể nghỉ ngơi. Chuyển đến một làng chài xinh đẹp nào đó nơi anh có thể ngủ dậy muộn, đi câu mấy con cá, về nhà ăn trưa với gia đình, đi dạo khắp làng, uống một chút rượu và chơi ghi-tar cùng những người khác".

...



Monday, October 27, 2008

Tự vấn ngày sinh




26/10/1985 - 26/10/2008: Tròn 23 năm trôi giữa sấp ngửa cuộc đời! Mừng tôi, hôm nay đầy tuổi mới!

Lấy cái cớ đầy tuổi mới, tự vấn mình đôi câu. 23 tuổi - Ngày hôm qua đã có gì? Ngày hôm nay có gì? Ngày mai sẽ có gì?

...

Ngày hôm qua đã có gì? - Nhiều lắm chứ, không kể hết! Quá khứ luôn là cánh đồng bất tận, trải rợp lúa vàng hương, và ăm ắp những mùa vui kỉ niệm. Từ độ biết ý thức mình, biết trải nghiệm buồn - vui, được - mất, đến mải bây giờ, tôi vẫn chưa bao giờ là một người quay lưng hay chối bỏ quá khứ. Nếu không muốn nói, luôn là người tha thiết với ngày hôm qua. Tự hào có tuổi thơ. Tự hào biết mình lớn dần mỗi ngày qua tháng lại. Tự hào vì mình biết gắng sức bớt dại, thêm khôn (dù đôi khi vẫn còn mông lung lắm!). Ấy là đủ đầy. Dù, ngày hôm qua của tôi, có khi, đối với nhiều người khác - cũng chả có gì đáng để nói. Ừ thì, chỉ nói thế này thôi vậy!

...

Ngày hôm nay có gì? - Đây là câu hỏi, mà không chỉ đến hôm nay, tự mừng mình tròn tuổi 23, tôi mới tự vấn. Mà mỗi ngày qua đi, hằng đêm trước khi cuốn vào giấc mệt nhọc, tôi vẫn tự hỏi lòng như thế! Hỏi, để rồi đôi khi chát đắng câu trả lời không muốn thừa nhận. Hóa ra, mình vẫn trắng tay! Vẫn là một kẻ dựa dẫm không hơn không kém. Dựa dẫm vào yêu thương gia đình. Dựa dẫm vào niềm vui bè bạn. Dựa dẫm vào những thứ nguyên tắc nửa vời, thêu dệt rối rắm của bản thân. Dựa dẫm vào một chỗ bấu víu nào đó để tự lừa phỉnh mình rằng: ta đủ mạnh mẽ, ta đủ bản lĩnh để đi hết chông chênh. Nhưng thực ra, bóc sạch lớp vỏ ngụy trang và những dựa dẫm lý trí/tình cảm, ta còn lại gì? Nếu tưởng tượng ngày-hôm-nay-của-tôi là một căn phòng, thì chắc, nó sạch sẽ tinh tươm lắm - vì, trắng sạch, chẳng có gì! Họa chăng là vài khung ảnh cũ kĩ níu giữ ngày hôm qua - tự cho là vàng son; vài chậu cây lùm xùm ngày nào cũng nở hoa tự-kỷ; vài thùng giấy to nhỏ chất đống những suy nghĩ tạp cảm đa đoan. Đáng chán nhỉ?!

Nhưng thực tâm mà nói, nhìn nhận như thế cũng hơi thiếu công bằng cho ngày-hôm-nay-của-tôi. Vì thực ra, cũng không đến nổi quá bi hài kịch như chính mình viển vông, tô vẽ. Tôi cũng có một số thứ kha khá:

- Một công việc không-kiếm-đủ-tiền, không-thỏa-tâm-nguyện, chưa-xứng-công, nhưng tạm gọi là người-có-việc. Đủ trang trải bản thân qua nhiều mùa giông gió. Giật gấu vá vai để thỏa chí ngông nghênh một thằng 23 tuổi lắm bốc đồng. Thế thì cũng có thể gọi là: ừ thì, tôi biết sống!

- Những mối quan hệ đa chiều, đa nghĩa mà tôi vẫn mải miết đan dệt thêm vào đấy những suy nghĩ sâu kín mang màu sắc huyền hoặc và phức tạp hóa vấn đề. Bồng bềnh trong những mối quan hệ đó - có lúc tôi hạnh phúc vì được quan tâm, hạnh phúc vì có những cuộc vui chia se, hạnh phúc khi được thả rong những nụ cười không che giấu; nhưng, cũng lắm lúc, tôi biết mình vẫn là kẻ cô đơn.

- Một ước mơ cho ngày mai.

- Những nỗ lực cố đấu tranh với thói ì và sự lười nhác, phấn đấu thể hiện giá trị qua từng ngày!

- Những giấc mơ dạy mình biết thực tế.

- Và nhiều nhiều nhiều những mẩu vụn ngày tháng, mà tôi trân quý, vì soi mình trong đó, tôi thấy rõ tôi: đang lớn, đang bước đi và cố sức để chạm tới ngày mai trong tơ tưởng đơn giản của mình.

Và vì, dù thế nào, thì tôi cũng là người biết thỏa mãn với hiện tại (???) nên, tôi vẫn có thể tạm nói: Hài lòng!

...

Ngày mai sẽ có gì? - Chưa biết! Nếu ai cũng có thể trả lời câu hỏi này một cách rành rọt - thì người đó, hoặc là nhà tiên tri, hoặc là một vĩ nhân. Mà tôi thì chẳng có xíu dự cảm nào khả dĩ, cũng chỉ là một phàm nhân thường thường bậc trung trộn lẫn trong hằng hà sa số con người. Thế nên, về câu hỏi này thì tôi mù tịt!

Chỉ biết là, ngày mai là cái mà ai cũng muốn chạm tới - nhưng cũng lắm người sợ khi phải chạm tới nhất. Vì ngày mai, sẽ là nơi chứng minh rõ nhất: Bạn là ai? Bạn thành công hay thất bại? Bạn đã mất gì, bạn còn lại gì?

Hay u ám nhất: Liệu tôi còn có ngày mai? (Liên tưởng ngay tới cuốn Nếu còn có ngày mai của Sidney Sheldon - mặc dù chẳng ăn nhậu. Nhớ đột ngột, ghi ra thôi!)

Nhưng dù sao, còn biết cố gắng vì ngày mai sẽ tới. Biết chấp nhận, dù chưa biết sẽ chạm tới điều gì. Vậy thôi, cũng đủ được người xung quan khen lấy khen để: Ừ thằng này biết lo chuyện tương lai/ Ừ thằng này lạc quan, có niềm tin ghê gớm... Thực là, chỉ muốn tự mình biết, lấy đó làm chút gia vị cho cuộc sống mình.

...


Trả lời hết 3 câu hỏi vơ vẩn, tự dưng thấy lòng thoải mái lạ. Thôi, tạm quên hết những nghĩ ngợi mông mênh, cứ mừng niềm hạnh phúc lớn lao nhất: Đã có tuổi 23 bình an!

Chúc mừng sinh nhật, tôi ơi!

...


Cám ơn tất cả những lời chúc tốt đẹp mà mình đã nhận được từ tận 0h00 hôm nay. Love all!!! :)


Saturday, October 25, 2008

Hương lúa


Bước đi trên nẻo đường dài vô tận đời mình, ắt hẳn không ít khi con người chúng ta vấp ngã, chùn chân mỏi gối. Đã bao nhiêu lần bạn vì hẫng bước mà sa sút niềm tin? Đã bao lần bạn vì va vấp mà đánh mất tin yêu cuộc sống?

Thất bại là ê chề, vấp ngã là đớn đau, nhưng sau mỗi khoảng lặng đó, ta sẽ học được những gì? Đừng nên chỉ tích lũy than phiền, nặng lòng oán trách. Đừng nên, vì một lần ngã đau mà sợ không dám bước đi về phía trước. Vì, bạn biết không, quanh ta vẫn còn biết bao hy vọng. Lúa vẫn xanh ngời trên cánh đồng quê hương yên ả. Tình thân mến gia đình vẫn dịu dàng bao bọc những gót chân mỏi tìm về. Câu hát quê hương thơm hương thơ ấu vẫn hoài là điểm tựa bình an. 

Còn có kí ức tuổi thơ dịu ngọt trong lòng, còn có hương lúa quê hương ấp ủ nơi tâm khảm và còn có nếp nhà êm ấm cho trái tim lạc lối quay về, thì, ta vẫn còn đó nhiều lắm những tin yêu, để đủ sức đi hết đường mình xa xôi trước mắt.

Vậy thì, đừng vội từ bỏ những giấc mơ dang dở đời mình bạn nhé! Những lúc nào mỏi mệt, chán nản với bộn bề nhịp sống lo toan, hãy quay về với quê hương, tìm về trong vòng tay gia đình thân thuộc. Để được thả mình trong miền kí ức thơ bé, bồng bềnh tựa một cánh diều no gió trời xanh, lòng ngào ngạt hương thơm lúa ngọt lành. Cứ thế bạn nhé, một khoảng dừng chân bình yên, để tiếp tục theo đuổi những giấc mơ đời mình.

Hương lúa - một bài ca ý nghĩa cho những trái tim mệt mỏi giữa bao la đời... 

"Trên đời này nếu bạn có quá nhiều oán trách
Khi ngã rồi sẽ không dám đứng dậy tiếp tục bước đi về phía trước
Tại sao con người cần phải có những yếu đuối và va vấp như thế
Bạn hãy bật tivi lên mà xem
Rất nhiều người đang cố gắng dũng cảm tiếp tục cuộc sống của mình
Trong chúng ta không phải ai cũng biết đủ
Hãy quý trọng tất cả, cho dù mình chẳng có gì
Hãy nhớ rằng bạn từng nói ngôi nhà là thành trì duy nhất
Tiếp tục chạy dọc theo dòng sông và hương thơm của đồng lúa
Nhẹ mỉm cười, giấc mộng tuổi thơ tôi biết
Đừng khóc, hãy để đom đóm dẫn bạn chạy trốn
Câu ca của quê hương mãi là điểm tựa
Chiếc máy bay giấy thuở thiếu thời giờ đây đã bay về lại trong tay 
Niềm vui (chính là) gót chân son chạy nhảy trên đồng đuổi chuồn chuồn đến mệt nhoài
Lén lút hái trái cây và bị ong đốt, ai đang cười trộm?
Tôi nằm tựa mình trên đồng lúa, tiếng ai hát, tiếng gió đưa vào giấc ngủ
Sau buổi trưa, tiếng ghita càng rõ nét hơn giữa tiếng réo rắt của côn trùng
Ánh nắng trời trải dài trên con đường làng, không sợ đau lòng
Về nhà thôi về với những điều tốt đẹp ban sơ
Đừng từ bỏ dễ dàng như thế, như tôi từng nói
Không theo đuổi được giấc mơ này thì hãy đuổi theo giấc mơ khác
Hãy thêm màu sắc cho đời mình
Hãy yêu những màu sắc mà mình đã vẽ
Hãy mỉm cười, công danh không là mục đích
Hãy để mình vui vẻ, đó mới là ý nghĩa của cuộc đời..."

(lời bài hát Hương lúa - Jay Chou, dịch nghĩa - Zenda)

Wednesday, October 22, 2008

Dại - Khôn


Cuộc đời mỗi con người, đi hoài mà không ra khỏi chữ Dại - Khôn. Còn bé Dại, rồi lớn Khôn. Có Dại, thì mới có Khôn. Không ai Khôn suốt từ đầu, mà cũng chả ai Dại mãn kiếp. Ai Dại mà chẳng muốn mình Khôn ra. Chẳng mấy ai Khôn mà lại muốn mình Dại.
Trừ mấy trường hợp thực - hư lẫn lộn. Dại thích học đòi làm Khôn. Mà Khôn thì lại cứ hay chơi trò giả Dại.
Mà thiết nghĩ, nhiều bận đời mình, giữa bộn bề khốn khó, giữa bất trắc thân phận, ta cũng hay thường chơi trò học Khôn - giả Dại.
Xét theo nguyên lý tuổi tác, tuổi mình bây giờ cũng đã được gọi là tuổi Khôn. Nhưng mà, sao tự biết mình còn Dại nhiều thế (?!?)
Chọn lựa ... cũng Dại. Suy nghĩ ... cũng Dại. Hành động ... cũng Dại. Bao giờ thì mới Khôn ra, ta ơi???
Có người, đi gần hết đời người hữu hạn mới ngộ ra được mình Khôn. Kẻ khác, đến khi nằm xuống mà vẫn chưa biết mình Khôn hay Dại. Còn ta, đi đến bao giờ mới nhận thấu được lẽ Dại - Khôn???
Nhiều lúc tưởng mình Dại - ai dè lại là Khôn. Lắm khi tính toán trở trăn, ngỡ là đã Khôn lắm, hóa ra lại là Dại. Chắc chừng vấp ngã túi bụi độ chục, trăm lần gì nữa đấy; hoặc giả bị đời thụi cho chừng chục, trăm cú gì nữa đấy; và tự gánh lấy ê chề từ những nhầm lẫn Dại - Khôn của mình thì may ra, mới phần nào, ngộ hết được đâu là Khôn, đâu là Dại.
Kì thực, nói thế nghe có vẻ chán đời. Chứ ngẫm lại, mấy ai thấu hết lẽ Dại - Khôn giữa cuộc đời đa biến, vô thủy vô chung này?!? Ta, thực ra, cũng là một trong hằng hà sa số.

Phải vậy không, ta ơi???

Thế nên, tiếp tục, bước đi, tiếp tục, bước đi, tiếp tục, học hỏi...

Tiếp tục Dại.

Tiếp tục Khôn.

Tiếp tục Dại - Khôn lẫn lộn.

...

Học, học nữa, học mãi...


Tuesday, October 21, 2008

Entry for 20/10


Ngày Phụ Nữ Việt Nam

...

Ngày của những người mẹ

Ngày của những người chị

Ngày của những người bạn

Ngày của những người em

...

Ngày của tạ ơn mẫu từ

Ngày của nâng niu yêu thương

Ngày của đáp lòng tri kỉ

Ngày của cho nhau nụ cười

...

Ngày của hoa hồng...

Chúc tất cả những cành hồng xinh đẹp một ngày rạng rỡ, tỏa hương...

...

(Chen vô hết sức "sọc dưa" là ngày sanh nhựt của thằng bạn - lựa đúng ngày ghia! - thế nên, phải xen vào entry này cho đủ lễ: Héppi Bớt-đê Mikel, uýt dzu on đờ bét èn on dzo rim quiu cơm tru!!! ^o^. Chính thức hết entry!)

Saturday, October 18, 2008

Ngày mai... bạn cưới!


Ngày mai... chim trời về tổ ấm mới!

Cánh cửa hạnh phúc đã mở, mai thôi, sẽ bước chân vào.

Biết bạn bỡ ngỡ nhiều lắm!

Biết bạn lo toan nhiều lắm!

Cũng biết bạn ngại ngần: không biết có đủ sức đón nhận hết hạnh phúc lớn nhất đời người?

Cũng biết bạn bâng khuâng: không biết phải học cách bắt đầu thế nào với cuộc sống mới?

Nhưng, điều gì cũng có lần đầu tiên.

Đâu ai dạy ai cách lớn lên giữa đời - mà ta vẫn hồn nhiên là vậy?!

Đâu ai dạy ai cách yêu thương và níu giữ một trái tim?!

Bản năng mưu cầu hạnh phúc và khát vọng tình yêu sẽ định hướng lòng mình!

Hãy tin ở mùa yêu đương mà bạn đang nhận quả ngọt...

Hãy tin ở chính mình - bạn chắc chắn sẽ hạnh phúc bền lâu!

Ngày mai bạn cưới. Tôi chúc bạn và người đàn ông của đời mình, tay nắm thật chặt, bước thật chậm, đi hết nẻo hạnh phúc đời mình, để biết yêu thương nhiều hơn. Mỗi ngày qua, và mãi mãi...

...

Hạnh phúc, thiệt là hạnh phúc nhé Còi ơi! :)


Wednesday, October 15, 2008

Đêm qua trời trong rất trong!



Cafe đêm rộn ràng Trà quán (?)

Đường về gần 11h đêm mà trời trong ngần. Trời trong rất trong!

Gió nhẹ. Đèn đường vàng hút ánh nhìn xa tắp.

Một vầng mây ấm mải chơi nên quên lối về, còn neo lại lưng chừng trời. Hanh hao.

Tự nhiên, nhiều đêm rồi, lần đầu tiên tạm lắng chông chênh. Thấy bình yên lạ!

...

Đêm lại mơ giấc mơ bay.

Đúng là đang muốn trốn xa thực tế. Nhưng có nhiều dây ràng buộc, chưa đủ sức thoát ly chính mình, thì làm gì thoát ly nỗi thời thế!

Vả lại, có nhiều thứ cần đắn đo hơn là ngông nghênh thỏa chí riêng mình!

Trong mơ, hình như có dấu hiệu của điều may mắn. Mà biết có thành sự thực???

...

Lạ là sáng ra vẫn mệt nhoài. Hình như cơ thể tự cảm được thực tế: Đêm trời trong đến đâu, mơ bay xa đến đâu, thì ngày tới cũng tiếp nối những dở dang đời mình.

Rõ ràng là thế!



Monday, October 13, 2008

Chọn lựa


Có những năm tháng của chúng ta
rơi theo mùa lá trước hiên nhà
rơi không chạm đất
để những cuộc hồi sinh chưa bao giờ có thật
thì làm thế nào biết chúng ta trưởng thành hay mãi mãi trẻ con?

-

Thỉnh thoảng chúng ta đứng trong buổi chiều bình yên
giữa thành phố xa lạ
và tự hỏi giá như có thể
chọn lựa làm 1 chiếc lá vàng chạm đất
hay xanh tươi mãi trên đầu ngọn gió
chúng ta sẽ chọn lựa ra sao?

-

Có những mùa lá trước hiên nhà
theo năm tháng của chúng ta rơi về đâu
những chiếc lá vừa xanh non đã lìa cành
những chiếc lá sống đến úa vàng rồi rơi chạm đất
những chiếc lá vừa chớm niềm vui đã nhìn ra mất mát
những chiếc lá mà khổ đau song hành cùng hạnh phúc…
có ai biết?

-

Đôi khi chúng ta ngồi lại với bóng của mình
ngay giữa đám đông vội vã nhìn nuối tiếc
và tự hỏi giá như có thể
chọn lựa làm 1 chiếc lá giữa nắng mưa hay nép vào một góc nhỏ
chúng ta sẽ chọn lựa ra sao?

-

Có những mùa lá trước hiên nhà
theo năm tháng của chúng ta rơi thật mau
không kịp nhớ mình đã sống
những chiếc lá chưa bao giờ mọc ra
làm sao biết cảm giác chạm đất
những chiếc lá chưa bao giờ đi qua những ngày mưa
làm sao biết cảm giác của 1 tia nắng
những chiếc lá chưa bao giờ thật sự úa vàng
làm sao biết cảm giác của úa vàng (đã sống trọn 1 đời lá…) không hề là cay đắng…
làm sao biết cảm giác của tất cả những điều này?

-

Lúc nào đó chúng ta muốn rẽ ngang con đường đang bước đi
ngay khi hình dung về đích đến
và tự hỏi giá như có thể
chọn lựa làm 1 chiếc lá đúng nghĩa 1 chiếc lá hay 1 chiếc lá không có gì để nhớ
chúng ta sẽ chọn lựa ra sao?

-

Có những năm tháng của chúng ta rơi theo mùa lá trước hiên nhà
Nhìn- đẹp- biết- bao…
(còn chuyện chúng ta có chấp nhận trả giá để rơi chạm đất
có lẽ chỉ những chiếc lá mới biết….) !!!???

...

Nguyễn Phong Việt



Friday, October 10, 2008

Đã tàn thu chưa em?


Đã tàn thu chưa em... Mà ngày nắng thơm dường thêm lạnh buốt, gió tím màu chiều bất chợt xanh xao. Hay vì chỉ mình anh thôi trên con đường cả gió, nên ngọn lửa vừa nhen nhúm cũng chóng vánh úa màu?!

Đã tàn thu chưa em... Mà sao đêm rơi khuất lấp. Hoang hoải những cơn mơ mồ hôi lanh mướt vai gầy. Thao thức trong chính chiêm bao chưa tròn giấc. Anh đi tìm mong chạm ngõ ban mai...

Đã tàn thu chưa em... Mà cúc chiều nay tím tái màu ly khúc. Ngẩn ngơ từng cánh tàn héo rũ tay khô. Anh nhớ da diết màu môi em vàng chín. Để giờ giữa cô đơn, anh tiếc chút dư vị mơ hồ...

Đã tàn thu chưa em... Mà ngày mong manh thế?! Như thể chỉ chờ nói từ tạ với thời gian. Anh đã thấy khung cửa mùa tê tái. Chỉ mình anh thôi, ngồi ủ rũ với phai tàn!

Đã tàn thu chưa em... Mà đêm dài rộng thế! Trăng suông một mảnh rơi suốt lối anh về. Đi mải miết trong màu trăng mờ lạnh giá. Anh huyền hoặc chính mình: đã qua hết cơn mê?!?

Đã tàn thu chưa em... Lòng người sầu muộn quá! Đong đếm được - mất , vui - buồn, rồi thêm chát đắng niềm riêng. Tâm hồn như cành khô trơ lá. Chiếc lá cuối cùng có giữ được niềm tin?!?

Đã tàn thu chưa em... Anh sẽ đợi ngày gió mới... Thân cỏ gầy sẽ bạt gió về xa. Mênh mông sẽ đón chính anh - ngày thu cũ. Về trong mùa đông tới, mình anh thôi, sẽ cố giữ trái tim thật thà...!!!

Đã tàn thu chưa em?



Wednesday, October 8, 2008

Khi mơ không còn thấy nhau


Khi mơ không còn thấy nhau

nghĩa là trái tim đã nguôi ngoai cơn mộng mị

vết thương đã liền da

không còn nhức nhối!


Khi mơ không còn thấy nhau

nghĩa là đã delete những vớ vẩn vô nghĩa

trống rỗng tâm hồn

nhưng có lẽ bình yên hơn!


Khi mơ không còn thấy nhau

nghĩa là đã tỉnh giấc mơ dài

không thèm chiêm bao nữa

tàn lụi khao khát

khô cháy đam mê


Khi mơ không còn thấy nhau

nghĩa là đã quên thực sự một niềm đau

thôi hão huyền vô cớ

thôi lận đận với nhớ - quên


Khi mơ không còn thấy nhau

nghĩa là đã hết.

Dấu chấm cuối cùng cho ngày tháng mông lung...

hoặc giả nghĩa là

không có ý nghĩa nào hết!

...


Saturday, October 4, 2008

Một chiều cỏ bay



Một cánh đồng mông mênh, cỏ bay mơ mòng một màu vàng nhẹ trải khắp lối thênh thênh. Phơ phất chiều cả gió. Trời thu da diết sắc xanh xám - dịu dàng mà khói sương. Nắng chiều giao thoa với hơi nước lành lạnh, dường như tạo nên một lăng kính trong suốt như bong bóng xà phòng. Lăng kính long lanh mắt người.

Ngồi bó gối giữa cánh đồng hoang hoải gió. Ta chạm tay vào đất, thẩm thấu mùi nồng và hơi lạnh vào từng thớ thịt. Buốt nhẹ làn da. Rập rờn những nhành cỏ bay xung quanh, vây kín ta như biển mây vô thường. Chưa bao giờ ta thôi lòng mặc cảm: Ta bé nhỏ làm sao giữa cảnh trí cuộc đời.

Chiều loang nhè nhẹ. Sắc xanh xám bầu trời dần ngả màu thẫm tím. Gió vẫn bồng bềnh ve vuốt trời - đất. Một vài nhành cỏ bay ủ rũ, nương mình theo gió, lửng lơ rồi ngơ ngẩn về trời.

...
Cỏ bay là loài phi thực. Rực xanh sức sống thì bám lấy đất kiên cường. Có bão giông, gió cuốn, lũ tràn, cỏ bay vẫn vững chãi, phủ một màu vàng nhẹ mơ mòng khắp cánh đồng. Nhưng, khi đã hết hạn định ca múa giữa đời, chỉ một cơn gió nhẹ, nhành cỏ bay vàng ủ rũ, cũng sẽ tự bứt mình lên, chầm chậm trôi, theo gió, xa rời... Ngơ ngẩn về trời!

Chắc ở trên cao vời vợi kia, cỏ bay sẽ sum vầy về một cõi. Cõi vô ưu. Nơi ấy, cỏ bay sẽ kể nhau nghe chuyện vui buồn mấy mùa nơi trần thế, rồi sẽ thở dài quên hết, cùng rập rờn trong ngọn gió vĩnh hằng, mãi mãi hoan ca.

Những nhành cỏ bay dìu dịu, cuốn lấy ánh nhìn ta. Thốt nhiên, ta muốn là một trong những nhành cỏ bé mọn kia xiết bao. Có thể tự mình bứt ra khỏi muộn phiền bám víu, thả mình theo cơn gió trời ngát hương, cứ chầm chậm, nhè nhẹ cuốn mình về với không-vui-buồn...

...

Bầu trời dường tím thẫm thêm một chút. Bóng tối dường lan nhanh thêm 1 chút. Gió dường hoang hoải hơn, buốt lạnh hơn. Ta vẫn im lặng chìm trong cỏ bay vây kín. Mắt vẫn xa xăm theo những nhành cỏ giờ chỉ còn là khói mỏng lưng trời. Có bao giờ con người được tự do như cỏ bay đâu! Thế nên, ta vẫn còn đây, đong đếm chuỗi bất an đời mình.

Những nhành cỏ xanh xuân thì thì ở lại. Ta quá xuân thì, còn ở lại làm chi?

Giá mà, không được theo gió về trời thì cũng được vùi mình trong đất. Đằm mình trong mùi sâu thịt đất, hương nồng gốc rạ, cỏ khô. Giá mà được thế thì có phải chẳng cần mỏi mắt mòn chân tìm nơi nương náu. Ở sâu trong đất rồi, thì chắc sẽ bình yên.

Khi ấy, mỗi chiều chỉ cần khe khẽ mở mắt. Cỏ bay phủ ngực, tràn khắp thân hình. Cười một điệu vô lo, rồi sẽ thả từng chùm cỏ bay lên theo gió...

Cuộc sống cứ mải miết buộc ta phải nói giá mà. Giá mà không phải thở than nhiều như thế nhỉ?!

...

Bầu trời bây giờ đã mất hẳn sắc tím thẫm, đang dần đậm một màu vô định nghĩa. Đen trầm, tối sâu. Gió trốn sau những vầng mây ngập ngừng chưa chịu về mái ấm. Ta trơ ra giữa vùng cỏ bay loang lổ. Màu vàng mơ mòng cũng nhòe đi vì bóng tối. Uể oải rũ mình một cái như cánh chịm mỏi gió tả tơi, ta bơ vơ đứng lên. Thức dậy. Tỉnh một chiều thu mộng mị. Ừ thì, phải về lại cuộc đời! Đời đang đợi ta diễn tròn vai cho hết những vở tuồng nối tiếp. Đời đang đợi ta kìa...

Bước chân chênh vênh lần tìm lối. Cỏ bay vài nhành ủ rũ vô tình vướng vấp nơi chân mình. Cúi xuống, tay gỡ mấy nhành cỏ bay lạc lối, ta nhẹ tay nâng lên, thổi phù một cái... Mấy nhành cỏ bay lại trôi nhè nhẹ lên cao dần theo gió. Khuất lấp.

Ừ thì cỏ bay về trời...



Wednesday, October 1, 2008

Cảm thức ngày 30 tháng Chín


Không biết tự khi nào, lại hình thành một thói quen vơ vẩn: viết entry đánh dấu hết tháng, sang mùa.

...

Hình như cảm thức thời gian trong con người mình, mặc nhiên cứ âm ỉ như những ngọn lửa trong giấc mơ, cháy mải miết. Trói buộc tâm trí bản thân vào những được - mất, sống - còn của vết dấu thời gian, chỉ là những người kém hạnh phúc với hiện tại. Tự thấy mình cũng là người biết tự vừa lòng, có trông đợi ngày mai đấy, có tiếc nuối ngày qua đấy, nhưng đâu đến nỗi tuyệt vọng đến tội nghiệp ngồi bên lề năm tháng, thảng thốt đếm giọt rơi vô chừng. Ấy vậy mà, bước chân khẽ khàng nhất của ngày qua tháng lại, cũng gióng một tiếng chuông nguyện lòng cô độc, đánh thức mình.

Tạm quên hết lo toan, bộn bề níu kéo, thời điểm cuối cùng khi một tháng hết, ngày mới lại sắp trôi qua, chính là lúc ta bình thản nhất, cúi đầu soi bóng tàn gương, nhìn lại chính mình.

Đã trôi được gần tròn 23 năm trong dòng sông trần thế, nhưng đủ nhận thức thực sự mình đã trôi đến đâu, sẽ trôi về đâu - hình như vẫn còn là những giá trị mà chưa bao giờ mình học được tròn vẹn. Thế nên, vẫn ngu ngơ. Như đá ngu ngơ. Hòn sỏi vô định hướng. Lăn trệu trạo, để rồi trượt dài trong đường mòn tháng ngày, mà vẫn chưa biết điểm dừng.

Tháng Chín ngày nối ngày, đêm nối đêm. Cũng may thay, tháng Chín không có xót xa, không có nhiều mộng mị. Nên tự thấy an nhiên, khi 30 tây rồi mới bất giác mỉm cười: Vậy mà, tháng Chín mới đó đã qua, không vướng vấp! Mừng lòng!

...

Tháng Mười về. Tháng của chính mình.

Trước mắt, đã hứa hẹn một tháng ngập chìm công việc. Hằng ha sa số nỗ lực, hằng hà sa số trở trăn. Hạn định chính mình có tìm được câu trả lời như mong muốn? Chỉ cần sự tôn trọng, sự khẳng định được đón nhận, và sự xứng công. Được chăng?

"If you're good at something, never do it for free" - Đúng chăng?

Ít nhất cũng có hạn định và nỗ lực. Để entry cuối tháng 10, sẽ có gì đó tự nói với chính mình, có gì đó để buộc mình bước tiếp. Mong là vậy! Ah không, phải là như vậy!

...

Tự nhiên đọc mấy dòng Horscope, thấy cái đoạn này đúng đúng đây:

"...Tuy nhiên, không phải điều gì cũng suôn sẻ với Bò Cạp. Công việc khá nhiều. Nếu bạn không điều chỉnh thời gian hợp lý và nghiêm khắc với chính bản thân, bạn sẽ phải đối mặt với tình trạng chậm tiến độ. Một người bạn thân sẽ sẵn sàng giúp Bò Cạp nếu bạn thực sự cầu thị." (Tháng 10 của Bò Cạp)

Ghi nhớ: Điều chỉnh thời gian hợp lý, nghiêm khắc với bản thân.

Còn một quý nhân giúp đỡ mình ư? Có nên tin không nhỉ? Thôi thì, cứ cầu thị trước đã, có quý nhân không thì cứ thuận theo vận số.

...

Thế thôi, sẵn sàng bước vào tháng 10.

Chào tháng của tôi nhé, tôi ơi!