Vậy là, lần đầu tiên sau 5 năm (thì phải?!) tôi được đón Trung Thu ở nhà!
Mặc dù, đêm nay, không thể thấy mặt chị Hằng hay chàng Cuội đâu hết, vì ... Mưa! Nhưng vẫn có mâm quả cúng trăng, vẫn nhang khói thoảng hoặc, thơm nồng khóe mũi.
Gió lành lạnh. Mưa dai dẳng. Và trăng thì trốn biệt. Cái Trung Thu đầu tiên ở nhà sau 5 năm của tôi, lẽ nào, tệ thế sao?!?
...
Sao lại có thể là tệ được khi mình đang ấm áp trong nhà, ngoái nhìn xa xăm để nhớ lại những mùa Rằm tháng 8 mấy năm trước - những mùa Trung Thu xa nhà - vô chừng và kém hương vị làm sao!
Sao có thể là tệ được khi chưa bao giờ thôi niềm hạnh phúc và cảm giác bình yên khi được ở nhà. Ở nhà. Hai chữ đơn giản thế, mà hàng tháng trời da diết mới có thể cảm nhận hết được.
Và thế là... dù là một Trung Thu ướt mưa, trăng khuất dạng sau những vầng mây u ám, nhưng, đã là đủ đầy lắm! - Luôn là đủ đầy và trọn vẹn khi trong những thời khắc của sum vầy, bạn được ở bên những gì mình yêu thương nhất, những người mình yêu thương nhất.
...
Và... chúc cho tất cả những bạn bè tôi, một Trung Thu thật ý nghĩa - ý nghĩa một cách giản đơn như thế!
...
Khi tôi viết đến dòng này, dường như ngoài trời mưa đã ngớt. Trên đường, tiếng trống rộn ràng của những người trẻ vui đón Trung Thu dấy lên những thanh âm kỳ diệu - Nó nhắc nhớ rất nhiều, nó khơi gợi rất nhiều. Là kí ức. Là trải nghiệm. Cái đó hôm nay tôi xin giữ cho riêng mình!
Chúc tất cả Trung Thu bình an!!!
No comments:
Post a Comment