Tuesday, September 23, 2008

Sắp qua một ngày...



Lại chiều. Mới đó mà lại đã sắp qua một ngày.

Lạ kì là cứ mỗi sáng mở mắt, khi bươn bả cuốn vào nhịp thời gian vô chừng, lòng lúc nào cũng chập chờn lo toan: liệu mình có qua hết một ngày dài dằng dặc nhiều bề bộn?! Vậy mà, cuối ngày, rồi cũng qua...

Cũng như thời gian. Mải miết. Vô hình. Đôi khi con người lãng quên mất hết mốc giây, phút, giờ, ngày, tháng, năm; nhưng để rồi, khi mỏi mệt hay lúc thành công, lúc buồn đau hay khoảnh khắc hạnh phúc, ta lại ngoái nhìn, đong đếm thời gian để mà cảm thán. Lạ kì vậy!

...

Đêm hôm trước trên đường về, đứa bạn sau lưng đột thốt những lời trải nghiệm. Cũng thoáng chốc giật mình, ừ thì, vậy mà ta cũng lớn, vậy mà ta cũng khác.

Khác so với ta của ngày tháng cũ. Một năm qua cũng khác, một tháng qua cũng khác, mà một ngày qua đi cũng đã khác. Ấy cũng là đáng mừng lòng! Hiểu biết còm cõi tăng thêm. Trải nghiệm va vấp thêm nhiều dấu tích trầy xước. Trái tim tạp cảm thêm nhiều khoảng trống. Tâm hồn lạc lối thêm chút đủ đầy. Phức tạp thay!

...

Nếu cứ sống mà phải nhọc nhằn đếm từng giờ khắc, từng ngày qua tháng lại - đời người chắc bạc bẽo và tuyệt vọng lắm!

Nhưng, nếu không đếm đong buồn - vui, được - mất, trong từng mỗi ngày qua, ta lại sợ: bạc lòng quên - nhớ, vô tâm với nhiều u uẩn và bỏ sót một điều gì đó cần được tri ân.

Thế nên, mỗi ngày qua, lại tự nhắc mình: Ừ thì, vậy là, mình cũng lại đi hết tiếp một ngày! Ừ thì, có cái đã được, vẫn còn nhiều cái mất, và nhiều cái chưa có, cũng còn những điều chưa bao giờ tìm thấy... nhưng dù sao, cũng đã tận sức đi hết một ngày mình. Vẫn còn biết mình đi đâu, về đâu.

...

Lại sắp qua một ngày...



No comments:

Post a Comment