Sau mấy ngày thanh thản, lại tiếp tục chuỗi ngày bất tận của vòng quay phức tạp.
Lại sáng. Lại trưa. Lại chiều. Lại tối.
Lại phân vân. Lại nghĩ ngợi.
Lại nắng. Lại mưa. Lại buồn. Lại nhớ.
Lại bộn bề. Lại lo toan.
Nhưng ít nhất, cũng tự nhắc mình: đã ngộ ra ít nhiều sau mấy ngày thanh thản.
Có bạc bẽo. Có quyết tâm.
Có xót xa. Có hạn định.
Lại viết mấy dòng lảm nhảm - xem như trồng một cái cây non mới trên vùng đồi trọc tâm thức. Và đón chờ kết cục của cái gọi là - mơ ước của cây.
...
Vậy là tiếp tục... Phải tiếp tục!
No comments:
Post a Comment