Đang ngồi một mình ở Cafe KGM (sau khi bị Mún Mập bỏ rơi), thế là hứng chí, bàn chuyện cafe vậy! Mà hình như quá nhiều người viết về cafe rồi thì phải?! - Thôi kệ, người viết chuyện người, mình viết chuyện mình...
...
Phải nói ngay đầu tiên là một cái sự thực hơi... nhục nhã là: những năm xưa xửa xừa xưa tôi không hề biết uống cafe! Mãi đến khi lên Saigon học đại học, và sau hơn 4 năm "lăn lộn giang hồ" bị những bạn bè "xấu xa" lôi kéo (do ở chung với "mấy-con-ma-cafe": Uno, T4 An...) đâm ra, mình biết uống & cũng khoái cafe từ hồi nào không hay!
Mặc dù tự nhận là "ngày càng lên đô", nhưng, thực tế phũ phàng là... chỉ uống tốt và thích uống cafe sữa. Nhưng dù như thế, lòng yêu cafe trong tôi vẫn không giảm đi một chút nào...
...
Tôi thích đi cafe! Nhất là cafe để relax và "tám" với bạn bè.
Đôi khi, tự mình nhận thấy là... ngồi cafe "đốt" thời gian rảnh rỗi, cũng hơi phí phạm giờ giấc và tương đối vô bổ. Nhưng công bằng mà nói, cafe vẫn là một thứ mê lực khó kiềm chế nổi. Và, với nhiều người không chỉ riêng tôi - cafe vẫn là thứ "phương tiện" thư giãn và "công cụ" kết nối hữu hiệu nhất!
Đã từng có rất nhiều bài báo viết về cafe. Văn hóa cafe Sài Gòn. Thấy đúng nhất là khi viết rằng: "Cafe đã trở thành một biểu tượng. Uống cafe trở thành một văn hóa, một lối sống, một đặc trưng đô thị Sài Gòn..." Mà đã là văn hóa, là lối sống... thì nên tạm gác qua một bên chuyện xấu - tốt.
...
Cafe ở đâu cũng là cafe. Uống cafe thì ai cũng như ai. Nhưng cách uống cafe, gu thưởng thức cafe, tiêu chuẩn chọn quán "cắm dùi"... mỗi người một khác.
Như tôi. Tôi thích ngồi cafe. Nhưng tôi cũng có những "gu", những "chuẩn" lựa chọn, đánh giá cho riêng mình.
Đầu tiên là cảnh trí của quán. Tôi chỉ thích những quán có không gian mở, thoáng đãng, tự do, không gò bó. Không quá ồn ào, chật chội, bức bối. Cảnh trí tốt nhất nên có cây xanh, hoa kiểng. Nếu trong phòng kín thì trang trí một là đơn giản, trang nhã. Hoặc là phải ấn tượng. Không nên quá cầu kì rườm rà, sắc màu lòe lẹt... mà tựu trung lại, chẳng thể hiện được phong cách quán là gì, hay chẳng để lại chút ấn tượng hay làm mình dễ chịu.
Thứ hai phải kể đến là thức uống. Thức uống không cần quá ngon, chỉ cần... ngon là được. Kèm theo là một yếu tố nghe hơi... kì quái, nhưng, phải nói. Đó là menu - phải trình bày rõ ràng, font chữ & tông màu dễ nhìn thấy. Tối kị nhất là vào quán mà không thấy mặt mũi menu đâu hết. Hoặc là, cầm menu trên tay mà không biết gọi thứ gì... vì... có đọc được đâu mà chọn món?!?
Thứ ba là âm nhạc trong quán. Nhạc phải là nhạc trữ tình, hòa tấu, hay những bản tình ca bất hủ, nhạc Trịnh... Nếu là nhạc trẻ cũng phải là thứ âm nhạc chấp nhận được chứ không phải mấy thứ nhạc 3 xu choai choai và ầm ĩ mấy lời rởm đời... Hơi khó chịu một tí, nhưng nếu ngồi trong một quán cafe thật đẹp, khung cảnh mướt xanh thoáng đãng, nước uống dễ chịu, phục vụ chu đáo... mà từ loa vọng ra mấy bài kiểu "Người ấy và con cha phải chọn một..." thì... miễn bình luận!!!
Thứ tư là phục vụ. Không cần phải mấy cô chân dài hay mấy anh handsome vuốt keo bóng loáng. Nhưng phải lịch sự, thái độ, cung cách hòa nhã. Ghét nhất vào mấy cái quán sang sang bự bự, phục vụ mà mặt nó ngước lên tận trời, đi không hề sợ té... Chảnh potay luôn!!!
Thứ 5...
Thứ 6...
...
Nói tóm lại, có nguyên tắc cho nó gọi là... chứ cùng đường rồi thì vào quán nào cũng như nhau, kêu ly nước, nốc sạch, rồi out. Thế thì cần quái gì mà tiêu chí chọn lựa với cả đánh giá?!? - Chắc nhìu người sẽ cho là như vậy? - Nói thế, chứ đã là nguyên tắc thì bất di bất dịch. Tất nhiên sẽ có những ngoại lệ, nhưng là ngoại lệ chấp nhận được.
Nghề chơi cũng lắm công phu! Đã xem cafe như một sở thích, ngồi cafe như một thú vui tận hưởng cuộc sống, thì đôi khi, hơi khắt khe, kén chọn và suy nghĩ hơi lung tung một tí, thì cũng gọi là... dụng công để mà tận hưởng trọn vẹn hơn. Thế thì, đâu có gì quá đáng, nhỉ?!
...
Mà quên một chuyện cũng vui là, những người không biết uống cafe sẽ bảo là: "Không uống cafe thì đi cafe làm gì cho phí & thời gian?" Nhưng mà, đi cafe đâu nhất thiết uống cafe. Quan trọng nhất, vẫn là bạn đi cafe với ai, để làm gì, trong tâm trạng nào. Đúng không?
...
Tào lao vậy mà cũng... thành cả một entry dài ngoằng. Hơn một tuần không viết, nên thôi thì viết, cho... đỡ buồn tay.
Nhắc cafe mới nhớ, chiều nay lại có hẹn cafe :)
...
No comments:
Post a Comment