Thế nhưng, cũng đã mấy năm rồi... Xuân nay không còn như xuân xưa. Tết - mà không khí Tết chỉ lãng đãng, không đậm đà rõ nét như thuở trước. Ấy mà, lòng người vẫn nôn nao trông đợi, hân hoan khấp khởi khi đất trời vào xuân... Bởi, chỉ có Xuân về, Tết đến - mọi người mới có được những ngày hiếm muộn nghỉ ngơi và tận hưởng cuộc sống, họp mặt những người yêu thương. Vậy là, trong những bộn bề đổi thay, ngày Tết cũng ngày một thay đổi. Xuân này khác xuân qua. Rồi xuân tới sẽ lại khác xuân này. Cuộc đợi biến chuyển, xoay vần cùng thời gian chuyển động không ngừng nghỉ. Nhưng, giữa miên man đổi thay đó, thiết nghĩ, ý nghĩa lớn lao nhất của những ngày Tết dân tộc - là đòan viên, là sum họp, là san sẻ yêu thương - vẫn còn nguyên giá trị, vẫn đậm một màu vàng thiên khải, như mai muôn đời cứ rực rỡ mỗi độ xuân về.
Năm nay, cũng trải qua dăm ba ngày Tết bình thường, bình thường nhưng ko đến nổi tẻ nhạt, vẫn đọng lại trong tôi chút nghĩ suy, vài niềm vui bé nhỏ. Thế cũng đủ, cũng đầy... cho hơn 300 ngày còn ở trước mắt của Tân niên Mậu Tý!!!
__________________________________________________________________
Mùng 1 Tết -Pagoda Tour
Như đã thành thông lệ của gia đình tôi. Sáng mùng Một Tết, sau khi cả nhà thức dậy thật sớm, tôi và em gái chúc Tết cha mẹ, cả nhà ăn bữa sáng tại gia, thì ba tôi sẽ đưa anh em tôi đi chùa đầu năm. Năm nào cũng thế, trước tiên là chúng tôi sẽ ghé chúc Tết dì tôi, thắp nhang cho ông bà ngoại, rồi cha sẽ đưa anh em tôi làm một tour qua hầu khắp các chùa ở quê nhà.
Năm nay, mẹ tôi vẫn trực Tết như mọi năm. Cha tôi cũng phải trực Tết. Thế là, Pagoda Tour chỉ có anh em tôi rong ruổi. Ở mỗi chùa, anh em chúng tôi đều vào thắp nhang, gửi chút tiền công quả. Đi qua hầu hết những ngôi chùa khá quen thuộc như Chùa La Hán, Chùa Đất Sét, Tịnh xá Ngọc Hưng, Chùa Hương Sơn... và cũng như mọi năm, điểm dừng chân cuối cùng là Phước Nghiêm Tự - để chúng tôi thỉnh nhang Gia Đạo Bình An về nhà.
Nhang khói ngày đầu năm, cảnh chùa nhộn nhịp người thăm viếng... Thắp mấy nén nhang, lâm râm khấn nguyện cầu cho một năm hạnh phúc, may mắn và bình an. Thấy mình thư thái và siêu nhiên một nỗi bồng lai thoát tục. Với tôi, sáng mùng Một viếng chùa là thời gian đậm mùi vị Tết nhất!
__________________________________________________________________
Mùng 2 Tết -Về quê
Ngày nghỉ hiếm hoi của cha & mẹ trong lịch trực Tết năm nay, vậy là, cả nhà về thăm quê Nội.
Quê Nội tôi ở Long Đức - Long Phú - Sóc Trăng. Một vùng quê bình yên, đã bớt khó khăn, nhưng cũng chưa thực sự thay da đổi thịt hoàn toàn.
Để về đến nhà Nội tôi (mà cũng là nhà Chú Út tôi) phải đi đoạn đường dài độ chừng 18km, khởi hành từ đường Lương Định Của. Đường không quá xa, nhưng, bởi con đường gập ghềnh, đất đá lởm chởm, sửa chửa nham nhở... nên hành trình lúc nào cũng phải mất gần 1 tiếng. Bao nhiêu năm rồi mà con đường vẫn thế, mang tiếng là thi công công trình mà chẳng thấy xây dựng, mở rộng đường được gì... Chỉ thấy, mỗi lần về quê dọc suốt con đường là... thấy bực bội. Vừa bực bội (đường gồ ghề, bụi bặm, ổ voi, ổ gà loang lổ...) vừa thương tiếc cho mấy chiếc xe máy. Uhm... Mệt!!! (chán mấy ông nhà nước tỉnh tui đến tận cổ *_*)
Đi hết đường sẽ đến chợ Đại Ngãi, sau đó chúng tôi phải qua đò mới đến được xã Long Đức. Rồi từ bến đò, phải chạy một đoạn chông gai không kém mới tới nhà Chú Út tôi!!! Năm nào cũng như năm nào, nhưng là một hành trình đáng nhớ!!!
Từ nhỏ tôi đã yêu thích khi ngồi xe về quê. Đối với một chú bé nhiều mơ mộng như tôi, hành trình về quê nội quả là có rất nhiều điều thú vị. Nhưng cánh đồng ngút mắt, những dòng kênh xanh mát, mây trời trong xanh... Và dù ngày xưa, đường sá còn tệ hơn bây giờ rất nhiều, nhưng tôi vẫn hân hoan lắm những lần cùng cha mẹ về quê. Trên chiếc xe cub 50 ngày đó, cọc cạch, ì ạch... và vất vả vượt hết con đường gồ ghề , dằn xóc. Nhưng cũng nhờ thế, tôi biết yêu quê nội thế nào, biết thương mẹ cha ra sao...
Lớn. Về quê cũng vẫn có nhiều thú vị. Thú vị lớn nhất. Là ta đã lớn, ta nhìn thấu lòng người, ta hiểu và thấy nhiều chuyện. Học được cũng không ít. Thương mẹ cha ta thêm nhiều!!!
Sống ở đời, cốt sao cho không thẹn với chính mình, phải ăn ở có đức, biết trước biết sau, biết giữ lễ nghĩa, hiếu đạo... Những lời răn tự xưa. Những bài học buổi nay. Tôi ghi nhớ .
__________________________________________________________________
Mùng 3 Tết -Họp mặt A4
Họp lớp. Năm nào mình cũng là người "vác tù và", nhưng năm nào cũng thất vọng! :( Họp lớp mỗi năm mỗi ít, suy giảm và thay đổi nhân số xoành xoạch. Tuy nhiên, ít mà vẫn vui. Chất quan trọng hơn lượng mà! :)
Năm nay có được một điều vui mới - đến thăm được Thầy Tòng. Thầy vẫn còn mạnh khỏe, minh mẫn, và vẫn ung dung tự tại. Nhìn không thấy Thầy già đi tí nào, vẫn thư thái nhàn hạ - "phong cách" riêng của Thầy trước giờ vẫn thế! Ngưỡng mộ thật!!! :) Đứa bạn của mình còn ngưỡng mộ thầy ở điểm khác - đó là, phát hiện ra, tuy đã lớn tuổi rồi, Thầy vẫn đeo nhẫn cưới. Ở độ tuổi như Thầy mà vẫn còn đeo nhẫn cưới, quả là ... rất đáng ngưỡng mộ!!!
Cô Nữ thì nhìn già và ốm hơn nhiều rồi. Thương cô quá!!! Mà cô đã được nghỉ hưu, mừng cho cô. Đã được nghỉ ngơi thật sự, an hưởng cuộc sống của mình rồi cô ơi! Chúc cô sức khỏe và thanh thản!
Không đủ mặt. Chỉ quanh quẩn vài gương mặt cũ mèm (hehe...) nhưng mà không vì thế mà giảm đi không khí. Vẫn rất vui. Nhiều tiếng cười. Nhiều điều chia sẻ. Hẹn năm tới nhé mọi người (mặc dù thực tế rất chi phũ phàng là... ko bít năm tới sẽ còn được mấy mạng đây! #_#)
__________________________________________________________________
3 ngày đầu năm qua nhanh đến không ngờ. Nhưng cũng là đáng nhớ! Mọi thứ trong cuộc sống, sẽ là đáng nhớ nếu bạn cho là đáng nhớ; sẽ mau lãng quên nếu bạn cho là đáng quên đi. Tôi thì, sẽ nhớ những gì mà tôi trân trọng. Luôn là như thế!
3 ngày đầu năm mở ra một năm mới an lành. Tin là vậy!!!
--------------
p/s: Mùng 4 Tết hôm qua đủ mặt 5F, khà khà, thiệt là dzui quá sức... :)
No comments:
Post a Comment