Sunday, February 17, 2008

Bún gỏi già.Cá lóc nướng. Mùi rơm gợi nhớ.

Sáng nay dậy sớm - phá vỡ cái thông lệ "morning at 9 a.m" từ khi đầu Tết đến giờ. Đi ăn sáng cùng cả nhà, tuyệt thật! Tô bún gỏi già ngon ơi là ngon làm ấm cả một buổi sớm tinh mơ. Ăn roài mà vẫn còn thòm thèm, xấu qué đi thui, hehe...

Hôm nay Thứ Bảy. Cha được nghỉ làm. Và cộng thêm lý do rất chi là tình củm: làm cho "con trai iu dzấu" ăn, nên cha tôi quyết định làm món Cá Lóc nướng trui. Ái chà chà, nghe tên và tưởng tượng thôi mà tui đã thèm tê người... từ tận lời hứa của cha ngày hôm qua. Ui, càng lúc càng xấu nết ăn roài, nhỉ?!?

Cha đi chợ, mua về 2 con cá lóc to pà kố lun. Rùi tui và cha đi ra bờ ruộng gần nhà xin một bó rơm về nướng cá (chính xác là... tự nhiên lấy dzìa vì chẳng bít hỏi xin ai cả, keke...). Mùi rơm khô buổi sáng lại thơm lạ thơm lùng. Nồng mũi một mùi hương ngai ngái mà dễ chịu, gợi nhớ da diết, làm cho những hình ảnh xưa đột ngột quay về......


Hồi đó đâu chừng lớp 6, lớp 7 hay nhỏ hơn gì đó. Cứ mỗi buổi chiều sau khi đọc sách từ Thư viện thiếu nhi về, tôi lại cùng mấy ông anh, có khi mấy thằng bạn, đạp xe ì ạch lên Hồ Nước Ngọt, vòng ở phía sau khu ruộng đất của mấy người Khme. Mua mấy bịch trái cây (cóc, ổi, mận...), mấy bịch trà đá... rồi chạy xe băng băng đường đê, ra đến giữa ruộng, quăng xe cái oạch, bò ngay lên ... đống rơm để mà bày tiệc ^_^. Đồng lúa gặt xong trơ cuống rạ, chỉ có mấy "núi" rơm cao ngất nghểu, vàng rợm, thơm nồng và thảng hoặc những cơn gió chiều đưa múi khói bếp, khói đốt rơm mờ ảo, dậy lên những hương vị tuyệt vời khôn tả. Chúng tôi bò trườn lăn lê, chơi rượt bắt, trốn tìm, đào hầm trên núi rơm suốt cả mấy tiếng đồng hồ. Mồ hôi ướt áo, bện rơm, cỏ ... dơ ơi là dơ, xót người và ngứa dzễ sợ. Ấy dzậy mà, khoái chí và sung sướng đến vô cùng. Chơi mệt, nằm lăn quay ra trên đống rơm, ngửa mặt nhìn mây trời xanh trắng, xa xa khói chiều mờ mờ ảo ảo, nhấm nhấp mấy trái mận con con, mấy miếng ổi, xoài ngâm đường giòn sần sật... lý thú không gì bằng!!! Kí ức đôi khi đánh lừa con người bởi những lãng quên theo năm tháng, nhưng chưa bao giờ tôi quên cám ơn những ngày tháng đó của mình - trong trẻo, vô ưu và mùi thơm nồng rơm rạ nuôi lớn trong tôi những góc nhìn thân thương với làng quê, đồng ruộng. Cho tôi một niềm thương mến với rơm rạ quê hương mình... Và lâu lâu tôi vẫn nhớ về...



...... Rơm khô có mùi thơm đặc biệt. Khi đốt lên cũng là một mùi thơm đặc biệt. Và nhất là, khi nướng cá, thì mùi thơm... lôi cuốn phải biết!. Cá rửa sạch, để nguyên con - ko cần đánh vảy hay móc ruột. Dùng 2 que cây dài xiên từ miệng cá xuống đến hết thân, sau đó cắm xuống đất. Rơm ủ phía dưới và ở bên trên, nhóm lửa cho rơm cháy bừng lên, tàn tro, hơi ấm vẫn còn âm ỉ. Cứ mấy đợt rơm cháy tàn thì cá cũng đã chín vừa, mùi thơm ngào ngạt (nuốt nước miếng đánh ực một cái nào!). Lấy cá ra, cạo hết lợp da cháy đen bên ngoài, dùng dao rọc đôi thân cá, banh mình cá ra, phết mỡ hành vào. Thịt cá trắng, mùi da cháy thơm nồng, mỡ hành ngây ngấy, tổng hợp thành một thứ mùi vị rất chi là... quyến rũ. Món này ăn kèm với bánh tráng cuốn bún, rau sống, chấm nước mắm me pha sệt vừa, chua ngọt... Ối giời ơi, ngon hết chỗ chê!!! Hôm nay, có một "bữa trưa đồng nội" thiệt hoành tráng và hết sảy!!! ^_^

Có những món ăn như thế. Phải dân dã, đồng quê mới thấm thía hết vị ngon của nó.
Có những mùi hương như thế. Nồng nàn, chân chất mà đậm một nỗi nhớ sâu sắc khôn nguôi.

Ngày Thứ Bảy bình yên. Món ăn ngon tuyệt diệu. Và mùi rơm gợi nhớ ngày qua...

Để ta ấm lòng. Để ta thanh thản. Mai là về với bề bộn Sài Gòn... Lại lo toan, lại vùi đầu học hành, mưu sinh. Và bao nhiêu điều trở trăn, suy nghĩ...

Bao nhiêu lần rồi! Cứ mỗi khi về nhà xong, ta lại chẳng muốn ra đị... Nhiều khi, chán nản đến mị người.

Nhưng mà, ... còn dài lắm đường tôi!


No comments:

Post a Comment