Buồn lắm!
Thức dậy vậy!
Tỉnh giấc rồi mà vẫn chưa ngộ ra được thêm điều gì... Ngòai, buồn và chán!
Nhiều lúc... thấy mình vô chừng dễ sợ. Chẳng đầu chẳng cuối. Không trắng không đen. Lờ lững như lục bình trôi chiều mù khơi, tít tắp...
Nghĩ kỹ đi! - Nghĩ rồi mà cũng chẳng biết mình đúng sai. Ngẫm lâu rồi mà cũng chưa ra ngô khoai jì cả.
Có những lúc, mình chao đảo trong chính bản thân mình. Sợ. Hoang mang. Rồi tự kéo dìm xuống tận đáy. Rồi phải ngoi lên, tìm chút nắng ấm sót rơi đâu đó... Thèm có một cái giếng khô như của Haruki (Biên niên kí...) để ngồi vào đó, nhìn lại mình, trông lên, ngó xuống, mà nghĩ suy...
Nhưng mà, vốn dĩ sợ cô đơn. Chắc không làm được như thế...
Tưởng tượng vu vơ... Thật tình rơi xuống một cái giếng khô và ngồi một mình trong đó. Chắc cũng thú vị lắm! Sợ. Lạnh. Tối. Huyễn hoặc nhiều cảm giác mông lung. Nhìn lên bầu trời tròn bằng một ô miệng giếng, thấy trời nhỏ xíu, mà mình thì càng nhỏ xíu... Rồi đêm sẽ xuống, sao trời cũng chỉ lác đác vài ngôi nhấp nháy trên miệng giếng. Ngột ngạt. Bức bối.
Vậy chẳng thà tôi cô đơn trên mặt đất... Ngồi một mình dưới một góc cây lớn. Gió. Nắng tắt. Đợi đêm xuống. Đợi sao về. Cái cảm giác ngước nhìn mải miết lên bầu trời đêm vô tận, nhìn những vì sao lấp lánh vô định hình... mông lung mà ấm áp. Cô đơn mà nhiều kỳ vọng. Thèm lửa từ tay người...
Vậy chẳng thà tôi cô đơn giữa mọi người... Có kẻ hững hờ lướt qua. Có người tri âm ở lại cùng. Để thấy bao la những niềm vui không dứt, những nỗi buồn bất tận, mà vẫn... yêu lắm, hạnh phúc lắm - vì ta biết ta sống trọn vẹn - dù lắm lúc chỉ có MỘT MÌNH.
Đang trong giai đoạn cực kì hoang mang. Đối mặt với nhiều thứ quá! Tôi ơi...
Muốn chạy tìm một góc trống trải một mình...
Ngồi im lặng. Chờ những vì sao...
Tôi đang chờ những vì sao, thật, rất thật! Những vì sao chưa bao giờ chạm tới...
No comments:
Post a Comment