"Ngồi buồn con nhện giăng tơ
Nhện ơi nhện hỡi nhện chờ mối ai?"
Nhện ơi nhện hỡi nhện chờ mối ai?"
Có lẽ không thể hiểu hết và hiểu đúng trọn vẹn bất kì một câu ca dao nào. Câu này cũng thế! Mà cũng chẳng biết nhớ có chính xác không, hay cũng là tam sao thất bản. Tự dưng bỗng nhớ. Tự nhiên buột miệng vu vơ. Ừ thì... mà câu này buồn thiệt!
Đó là buồn trong cái cảm nhận chủ quan riêng mình tôi. Vì tôi không thích sự đợi chờ. Vì tôi không thích sự rối rắm. Tơ giăng mắc trùng trùng nỗi niềm. Có hữu ý đâu mà người đời hay kháo nhau rối như tơ vò, nhùng nhằng như mạng nhện. Nhện nó thời giăng tơ, để làm tổ, để bẫy mồi. Người thời giăng tơ để tìm bạn, để bẫy đời. Cũng rối rắm như nhau cả.
Mà câu này buồn! Đang có tâm trạng rối bời ngổn ngang, đọc câu này ắt tâm sinh u uẩn. Con nhện giăng tơ là bản năng. Con người giăng tơ là mong mỏi. Và là tự rối rắm chính mình. Nhện chờ mối ai? - Ai chờ ai? Ta, chờ, hết tơ, hết rối. Mà đời, nhiều thứ cứ rối hơn tơ.
Nhìn Nhện thì đáng sợ thật. Tôi biết có người sợ Nhện đến thất kinh hồn vía. Riêng tôi, chỉ thấy... ớn ớn. Nhất là những con Nhện lông to xác - tưởng tượng như một quái vật hành tinh nào đó. Nó mà bự bằng con người... chắc tiu hết :(.
Nhưng nhìn Nhện giăng tơ thì cũng hay. Mà nhìn cái tổ Nhện cũng hay nữa! Lúc nhỏ, khóai lấy tay, chọc phá mấy cái tổ Nhện con con... Tơ mảnh, dính quấn đầu ngón tay, nhồn nhột, là lạ...
Ngồi buồn. Mà nhìn Nhện giăng tơ. Càng sầu vì thấy quẩn quanh rối bời, không lối thoát. Nhưng, ngẫm sự đời, rối rắm mấy, cũng có chỗ rút dây. Người giăng thì phải là người gỡ. Như Nhện vậy, nó giăng thì chỉ nó mới biết đường lối riêng mình...
Tơ Nhện mảnh, mỏng manh lắm, mà bắt được những con mồi to lớn hơn cả nó nhiều lần. Giá mình có tơ như tơ Nhện, giăng ai là dính người đó :) Chắc vui! (Nhưng tôi không thik làm Spider man đâu nha...)
Ngồi buồn con nhện giăng tơ
Nhện ơi nhện hỡi nhện chờ mối ai?
Nhện giăng chi nỗi u hòai
Ngày qua tháng lại, sầu cay riêng mình...
Nhện ơi nhện hỡi nhện chờ mối ai?
Nhện giăng chi nỗi u hòai
Ngày qua tháng lại, sầu cay riêng mình...
No comments:
Post a Comment