"Mỗi thứ trong đời, điều chi cũng có cho nó riêng một giới hạn
Ước muốn không trọn, người thương yêu nhất cũng cho là dối gian
Mới kết giao tình, rồi ngày hôm sau lại chê trách nhau bội bạc
Niềm tin nơi nhân thế luôn mỏng manh
Tình người cho nhau cứ thay thật nhanh
Mỗi kiếp con người, nào ai không biết khao khát bao điều ước mộng
Lúc hết hy vọng, hầu như ai cũng trách than đời phũ phàng
Hãy nghĩ suy rằng chẳng một điều chi tự nhiên cho ta dễ dãi
Và cuộc đời ta đâu như cơn mơ mãi mãi
Định mệnh buồn vui đều là do ta giữ lấy
Và khi tôi vui thì tôi hát, khi tôi đau thì tôi khóc
Sẽ trút hết những đắng cay trong lòng
Chẳng khi nào tôi phải lo lắng đánh mất hy vọng
Cuộc đời còn cho tôi bao ước mơ
Và khi tôi yêu thì tôi biết tôi không bao giờ hối tiếc
Dù cuộc tình tôi có lúc sẽ vỡ tan
Tôi hiểu rằng tình yêu đã quá giới hạn
Là một điều nhỏ nhoi trong thế gian chẳng có chi không phai tàn!"
Tự nhiên nghe bài này thấy hay quá! Đúng là, cuộc sống, điều gì cũng có giới hạn của nó. Có khởi đầu rồi sẽ có kết thúc. Nhưng con người, vẫn hoài khao khát ước mong... Dù biết "cuộc đời ta đâu như cơn mơ mãi mãi", nhưng, " định mệnh buồn vui đều là do ta giữ lấy". Vậy thì, cứ sống hết mình, sống thật với những khát khao đời mình... Vui thì hát. Đau thì khóc. Và không ngừng ẩp ủ hy vọng, ước mơ. Chợt nghĩ... vậy thì, đã là trọn vẹn lắm, thăng hoa lắm trong chính giới hạn đời mình!!!
Hãy play ca khúc này những khi bạn vui, hay khi bạn buồn đau, tuyệt vọng. Để lay động chút nghĩ suy, thắp lửa chút niềm tin - dẫu mỏng manh - vào cuộc sống hữu hạn, vô thường...
No comments:
Post a Comment