Saturday, January 26, 2008

Giải thoát

Ngày mai là ngày cuối cùng của tôi ở OneStep. Dấu chấm hết cho 5 tháng làm việc. Giải thoát. Thanh thản. Nhưng cũng vướng chút nghĩ suy...

5 tháng - ko dài cũng chẳng ngắn - vừa đủ để học được cho mình bao nhiêu bài học đáng giá, đủ để chính mình tích lũy bao nhiêu điều đáng ghi tâm. Vì lẽ đó, mình ko tiếc nuối, ko hối hận. Có chăng, là tiếc ấm áp căn phòng làm việc thân quen, những trái tim cởi mở luôn nở nụ cười. Nhưng thực tâm, đã được giải thóat khỏi áp lực, căng thẳng, bực dọc, tức giận, sự ko tôn trọng... mà đã ko chịu nổi nữa rồi...!

Công việc chính thức sau dằng dặc 4 năm đại học của mình đã kết thúc. Xuất phát điểm của sự kết thúc có lẽ đã từ ngay khi lúc bắt đầu. Sai lầm ở chọn lựa. Để nhận ra mình ... ko thích hợp, và tự biết mình chọn sai. Nhưng, bắt đầu là do mình, kết thúc là do mình. Ko lẽ gì mà ko biết chấp nhận. Biết chấp nhận sẽ nhẹ lòng...

Mình vẫn còn trẻ, mình còn đủ tự tin vào bản thân - biết mình là ai, cần gì, muốn gì - còn đủ khả năng để đi tiếp chặng đường dài của mình... Vậy thì, ko có gì phải lo âu, ko có gì phải hối hận. Sự giải thoát là động lực lớn nhất đến bây giờ. Giải thoát rồi, tự do rồi, thì tìm tiếp con đường mới mà thôi!!! Finding a new way for myself is possible if I try to! - I think so, and I hope...

26/01/2008 - ngày được giải thoát. Kết thúc để bắt đầu.


Thursday, January 24, 2008

Giá mà được chết đi một lúc...!



Sáng nay vô tình chat với một tri kỉ xưa... Nhận được bài thơ này, lạ thay, thấy hay vô kể!

...


Giá mà được chết đi một lúc
chắc bình yên hơn một giấc ngủ dài
nếu được xuống địa ngục thì càng tốt
lên thiên đường sợ chả gặp ai...!

Giá mà được chết đi một lúc
tỉnh dậy xem người ta khóc hay cười
và xem thử mình sẽ cười hay khóc
làm ma có sướng hơn làm người?

Giá mà được chết đi một lúc
nằm im cho cuộc sống nhỏ tuôn trào
nếu người ta tống ngay vào nhà xác
cứ thế mà chết cóng cũng chẳng sao.

(Nguyễn Thế Hòang Linh)

...

Đôi lúc, giữa cuộc đời mệt nhoài những vướng vấp, u phiền, tự nhiên... lại ao ước quái gở, ngô nghê "Giá mà được chết đi một lúc / chắc bình yên hơn một giấc ngủ dài". Chết một lúc. Trống rỗng. Vô ưu. Vậy chắc là phải thanh thản lắm... bình yên lắm... ! Nằm im. Nghe cuộc sống nhỏ tuôn trào. Thử suy tư thói đời xem đen hay trắng. Thử ngẫm nghĩ lòng người xem đục hay trong. Để biết mình sống đã đầy hay vơi cạn. Để biết mình khóc - cười hay người cười - khóc vì ta?! Giá mà chết đi một lúc... Nhưng chỉ là, chết một lúc thôi! Vẫn phải tỉnh, phải sống. Vì đời còn bao nhiêu việc phải làm, bao nhiêu điều đáng trông đợi và bao nhiêu niềm hân hoan đáng tận hưởng. Phải vậy ko?

Thèm chết đi một lúc để hoàn tòan bình yên. Nhưng nẻo đời còn dài vô tận. Ấy chỉ là trốn tránh. Là đào huyệt tâm tư, lánh phiền trốn muộn. Thế thì, đâu phải là cách sống tích cực nhất!

Thèm chết đi một lúc. Để biết mình vẫn sống, và còn phải sống.

Chia sẻ bài thơ này với bạn tôi, với chính tôi và hết thảy những ai, còn biết yêu lắm đời này - dẫu đôi lần tuyệt vọng, nản lòng.

Wednesday, January 23, 2008

Viết - tại vì muốn viết, thế thôi!




Hôm qua đến giờ, tính viết mấy lần, hổng bít seo, lại ... lãnh cảm (í là, ko có cảm xúc í!). Tự nhiên sáng nay, khìn khìn, lại "chơi" típ một bài thơ...thẩn. Vớ vẩn!

Mà cũng tại... mấy ngày weekend chả có jì nổi bật lém. Ah không... Hình như cũng có vài niềm vui, chút chút lo lắng và xíu xíu ... giật mình!!! Tự nhiên... bây giờ lại muốn viết. Viết - tại vì muốn viết, thế thôi!

Phục hồi trí nhớ koi nào ...

_____________________________

... Chiều thứ bảy lười, nằm dài, không gì làm, nên... tự thỏa mãn... bằng Tiểu thuyết! (Aiya, đừng ai vội hĩu nhầm em nhé! ;) Luyện được bộ TRANG TỬ TAM KIẾM (nge tựa - hổng hĩu, nên quyết đọc cho... nó hĩu!). Cũng tạm được. Ưu Đàm Hoa viết đúng chất chương hồi, có đề từ - nên thik thik. Nhưng mức độ hấp dẫn thì... ***/***** chỉ được nhiu điểm thoai, vì, đọc đầu hĩu cuối, và ko mới mẻ cho lắm! (Fải chịu, tiểu thuyết cũ + bản dịch cũ mà lại...)

Tự nhiên dạo gần đây "lòi" đâu ra thú mới... luyện công cuối tuần - í là, đọc Kiếm hiệp relax on weekend đó mà! Cũng hay hay, dzui dzui...

Tối. Loanh quanh. Luẩn quẩn. Tưởng dzậy là sắp hết ngày. Giật mình... ờ suýt tí quên (mà thực là có bít, có nhớ đâu bày đặt nói quên ---> xạo pà kố!) ngày hôm nay, ... SINH NHỰT RUỒI CÁI! Oh myyy... Tệ thật, nhưng mờ ai bĩu... ko nhắc làm chi! (có ai mà lại trơ trẽn đi nhắc SN của mình bao jờ! Humhum...) Nhưng cuối cùng cũng tốt đẹp cả, chia vui giản đơn mà ấm áp. She said: "Có tụi mày đi vầy với tao cũng đủ rồi!" - Ừ thì... cũng đủ rồi! (mặc dù hơi tệ là chả có món quà nào cả! *_*)

Ghé ngang dừng chân Cầu mới hóng mát, đón gió và ngắm cảnh đêm (cái dzụ này thì tui khoái fải bít!). Ah, nhí nha nhí nhảnh... một lũ dog cảnh :D chụp hình nữa chứ (nên mới có cái hình "chói lóa" ở trên, đẹp nhỉ?! B-) Gió đêm lành lạnh. Bạn bè thư thái. Vui thật!

Ấy dzậy mà... niềm dzui nhỏ bé cũng ko tròn vẹn. Vì... ngứa mắt và tức. Trên cầu bao nhiu là con người (ngoại trừ 4 con dog cảnh :D), dzậy mà vẫn có mấy "đôi uyên ương" - chính xác nghĩa đen, cụ thể, dễ hĩu, dễ tưởng tượng của từ "xà nẹo" một cách dặt dẹo. Oh myyy, "họ" còn "iu nhau, mi nhau,... sờ mò nhau" nữa chứ. Ngứa con mắt bên phải, đỏ con mắt bên trái, cả hai con mắt đều... bực bội. Mà thiệt là dân Xì gòn thời nay... Đâu đâu cũng có thể "chơi trò đồng quê" - "ếch bắt cặp" hết. Thiệt... mệt!

Thôi bỏ qua, bỏ qua....

_____________________________

... Chủ Nhật. Huhuhu, cả-ngày-tươi-đẹp-trong-tưởng-tượng của em bị tan thành mây khói... Bị con Nguyễn A Lẳng cướp đoạt ko còn jì là... thảnh thơi và tận hưởng hết! Dzã man quá dzã man seo chịu nổi!!! T.T

Nói dzậy thui mà, chứ... cũng xem như có một Sunday đáng nhớ!

_____________________________

... Lo lắng. Bất an. Suy tư. Và cuối cùng đúc kết lại là... Nothing is all. Chờ đợi thì vẫn chờ đợi. Nhưng đã thanh thản hơn nhìu!

_____________________________

... Chiều hôm nay, biết ơn lắm yêu thương, biết ơn lắm nếp nhà. Ta thong dong đi về phía trước... Đã nhẹ lòng lắm rồi!


_____________________________

Học được một điều lớn dễ sợ: MƯU SỰ TẠI NHÂN THÀNH SỰ TẠI THIÊN!

Mỉm cười với chính mình một cái, đã nói là học cách biết chấp nhận thực tế mà... :)


Tuesday, January 22, 2008

Cúc lạc mùa




Đã xuân rồi em biết hay chưa?
Mà sao còn mải mê tìm màu hoa cúc
Mùa đã xa, bóng thời gian khuất lấp
Vậy mà em vẫn tin... sẽ thấy thu vàng?

Giữa xuân này em lại ngỡ... thu sang
Ngồi hát bên trời bằng lời lá úa
Mùa đã xinh tươi, bao niềm vui tới
Sao em cứ hoài ấp ủ tàn phai?

Ừ thì thu đã xa đã khuất bao tháng ngày
Cũng như anh... đã xa em từ độ...
Trái tim em cũng đã thành mảnh vỡ
In bóng thu tàn - ngày cách xa nhau!

Vậy là em cứ sống với nỗi bạc màu
Tình phai dấu chỉ còn là niềm nhớ
Em đắm chìm từng đêm không hơi thở
Mộng mị đi tìm ... màu cúc biệt ly...

Giữa xuân hồng mà em khóc phân ly
Nước mắt nhòa mi khi bắt gặp nhành hoa cúc
Cúc lạc mùa mỏng manh lời biệt khúc
Em lạc người lơ đãng một dòng trôi...


Friday, January 18, 2008

Gặp lại ngày xưa

Vô tình bắt gặp câu chuyện này... Chỉ có thể nói, ngẩn ngơ khó tả... Xúc động! Như vô tình, chợt gặp lại ngây ngô tuổi nào trong mảnh vỡ kí ức thơ bé đời mình... Yêu quá những nhân vật tuyệt vời này!

Với riêng tôi, Đôrêmon vẫn là câu chuyện kỳ diệu. Không còn là những trang truyện tranh vô hồn, mà là cả một thế giới trẻ thơ, cổ tích mà gần đời đến lạ! Tôi vẫn cho rằng, diễm phúc thay khi tuổi thơ tôi và bạn, bất kì ai, có Đôrêmon làm sách ... giữ trong lòng. Và, hy vọng, ước ao, đến tận sau này, mươi mười, chục năm nữa... những trẻ thơ thế giới ngày mai - con, cháu.. chúng ta - sẽ vẫn có câu chuyện kỳ diệu này bầu bạn. Nếu không, thì thật phí hoài...

Đến tận bây giờ, ko còn nhỏ nhắn jì nữa, lâu lâu, tôi vẫn đọc Đôrêmon. Vui cười, hồn nhiên cùng những người bạn không bao giờ già cỗi, đổi thay. Vẫn trong sáng, tinh khôi, thánh thiện và hồn nhiên như buổi ban đầu. Mà lạ lùng thay, khi còn nhỏ xem truyện - cảm nhận khác; khi lớn xem truyện - cảm xúc khác. Mà lúc nào cũng thấy thật tuyệt vời! Yêu lắm!

Một đoạn kết (không rõ có chân xác là bản gốc hay ko, nhưng, ko quan tâm làm jì!) trọn vẹn, và lung linh!

___________________________________________________________

(source: copy từ blog của bibofx, đã xin phép! - mà chưa bít có đồng ý hay ko? :) Nhưng mình nghĩ, chắc bibo ko hẹp hòi jì với những con người cùng yêu thương một câu chuyện và muốn sẻ chia với hết thảy mọi người, bibo nhỉ?!)


















Và khi tôi vui thì tôi hát, khi tôi đau thì tôi khóc...



"Mỗi thứ trong đời, điều chi cũng có cho nó riêng một giới hạn
Ước muốn không trọn, người thương yêu nhất cũng cho là dối gian
Mới kết giao tình, rồi ngày hôm sau lại chê trách nhau bội bạc
Niềm tin nơi nhân thế luôn mỏng manh
Tình người cho nhau cứ thay thật nhanh

Mỗi kiếp con người, nào ai không biết khao khát bao điều ước mộng
Lúc hết hy vọng, hầu như ai cũng trách than đời phũ phàng
Hãy nghĩ suy rằng chẳng một điều chi tự nhiên cho ta dễ dãi
Và cuộc đời ta đâu như cơn mơ mãi mãi
Định mệnh buồn vui đều là do ta giữ lấy

Và khi tôi vui thì tôi hát, khi tôi đau thì tôi khóc
Sẽ trút hết những đắng cay trong lòng
Chẳng khi nào tôi phải lo lắng đánh mất hy vọng
Cuộc đời còn cho tôi bao ước mơ

Và khi tôi yêu thì tôi biết tôi không bao giờ hối tiếc
Dù cuộc tình tôi có lúc sẽ vỡ tan
Tôi hiểu rằng tình yêu đã quá giới hạn
Là một điều nhỏ nhoi trong thế gian chẳng có chi không phai tàn!"

Tự nhiên nghe bài này thấy hay quá! Đúng là, cuộc sống, điều gì cũng có giới hạn của nó. Có khởi đầu rồi sẽ có kết thúc. Nhưng con người, vẫn hoài khao khát ước mong... Dù biết "cuộc đời ta đâu như cơn mơ mãi mãi", nhưng, " định mệnh buồn vui đều là do ta giữ lấy". Vậy thì, cứ sống hết mình, sống thật với những khát khao đời mình... Vui thì hát. Đau thì khóc. Và không ngừng ẩp ủ hy vọng, ước mơ. Chợt nghĩ... vậy thì, đã là trọn vẹn lắm, thăng hoa lắm trong chính giới hạn đời mình!!!

Hãy play ca khúc này những khi bạn vui, hay khi bạn buồn đau, tuyệt vọng. Để lay động chút nghĩ suy, thắp lửa chút niềm tin - dẫu mỏng manh - vào cuộc sống hữu hạn, vô thường...


Thursday, January 17, 2008

Ngồi buồn con nhện giăng tơ...



"Ngồi buồn con nhện giăng tơ

Nhện ơi nhện hỡi nhện chờ mối ai?"


Có lẽ không thể hiểu hết và hiểu đúng trọn vẹn bất kì một câu ca dao nào. Câu này cũng thế! Mà cũng chẳng biết nhớ có chính xác không, hay cũng là tam sao thất bản. Tự dưng bỗng nhớ. Tự nhiên buột miệng vu vơ. Ừ thì... mà câu này buồn thiệt!

Đó là buồn trong cái cảm nhận chủ quan riêng mình tôi. Vì tôi không thích sự đợi chờ. Vì tôi không thích sự rối rắm. Tơ giăng mắc trùng trùng nỗi niềm. Có hữu ý đâu mà người đời hay kháo nhau rối như tơ vò, nhùng nhằng như mạng nhện. Nhện nó thời giăng tơ, để làm tổ, để bẫy mồi. Người thời giăng tơ để tìm bạn, để bẫy đời. Cũng rối rắm như nhau cả.

Mà câu này buồn! Đang có tâm trạng rối bời ngổn ngang, đọc câu này ắt tâm sinh u uẩn. Con nhện giăng tơ là bản năng. Con người giăng tơ là mong mỏi. Và là tự rối rắm chính mình. Nhện chờ mối ai? - Ai chờ ai? Ta, chờ, hết tơ, hết rối. Mà đời, nhiều thứ cứ rối hơn tơ.

Nhìn Nhện thì đáng sợ thật. Tôi biết có người sợ Nhện đến thất kinh hồn vía. Riêng tôi, chỉ thấy... ớn ớn. Nhất là những con Nhện lông to xác - tưởng tượng như một quái vật hành tinh nào đó. Nó mà bự bằng con người... chắc tiu hết :(.
Nhưng nhìn Nhện giăng tơ thì cũng hay. Mà nhìn cái tổ Nhện cũng hay nữa! Lúc nhỏ, khóai lấy tay, chọc phá mấy cái tổ Nhện con con... Tơ mảnh, dính quấn đầu ngón tay, nhồn nhột, là lạ...

Ngồi buồn. Mà nhìn Nhện giăng tơ. Càng sầu vì thấy quẩn quanh rối bời, không lối thoát. Nhưng, ngẫm sự đời, rối rắm mấy, cũng có chỗ rút dây. Người giăng thì phải là người gỡ. Như Nhện vậy, nó giăng thì chỉ nó mới biết đường lối riêng mình...

Tơ Nhện mảnh, mỏng manh lắm, mà bắt được những con mồi to lớn hơn cả nó nhiều lần. Giá mình có tơ như tơ Nhện, giăng ai là dính người đó :) Chắc vui! (Nhưng tôi không thik làm Spider man đâu nha...)

Ngồi buồn con nhện giăng tơ

Nhện ơi nhện hỡi nhện chờ mối ai?

Nhện giăng chi nỗi u hòai

Ngày qua tháng lại, sầu cay riêng mình...



Wednesday, January 16, 2008

Gió




Tôi thích gió.
Là điều tất yếu mà tự thân mình tôi đã biết được từ khi còn rất nhỏ.
Chẳng hiểu sao lại thế!

Tôi thích những khi trời đầy gió. Lồng lộng. Lành lạnh. Thổi bạt cỏ cây. Nhất là lúc trước khi trời bắt đầu mưa, thường hay nổi một trận gió lớn. Ra đầu nhà, đứng giang tay, ngửa mặt lên trời... thấy gió ào ào chung quanh, ngỡ như cuốn mình bay đi mất - như diều đứt dây - vậy mà, thích!

Tôi thích đứng bên bờ sông. Gió bát ngát. Hơi mát của dòng sông hòa chung với gió, thổi lạnh cả thân mình, sảng khóai không thể tả.

Tôi thích cả những cơn gió đêm. Thổi lùa qua cửa sổ. Mang theo cái se lạnh khuya khoắt lắt lay, làm dậy lên thèm muốn chăn êm nệm ấm, mà vẫn thích xạc xào gió ru mình mộng mị, chiêm bao...

Tôi thích gió những buổi chiều xuống. Nắng buông. Hòang hôn nhàn nhạt, lặng lẽ. Gió thổi khẽ khàng hơn, nhưng vẫn dịu mát. Thong dong những vòng xe trên phố, ngắm mây trời đổi sắc, cảm nhận gió vuốt nhẹ nơi nơi... Thanh thản lạ lùng!

Tôi thích gió những khi một mình. Gió thổi dạt niềm cô đơn trong tôi. Tôi thấy mình cô đơn hơn. Lẻ loi hơn. Nhưng gió vẫn man mác cùng tôi những nỗi niềm... Và tôi vẫn thấy mình nhẹ lòng lắm!

Tôi thích gió ngòai đồng. Chiều. Khói lam mờ ảo. Gió thỏang hương ấm cúng chiều quê. Ngồi đâu đó vô định, đón lấy gió, muốn ôm hết gió vào mình, cho mát lành cả tâm hồn - vốn quen bộn bề, bụi bặm.

Một thời điểm bất kì. Gió trời thổi mát. Tôi cũng thấy mình thư thái. Gió có thể làm dịu tâm trạng tôi, lạ kỳ là rất hiệu quả. Tôi yêu gió cũng vì lẽ đó. Ví như đang có nhiều điều căng thẳng, khó chịu trong lòng, đầu óc căng lên vì stress, thì chỉ cần... tìm một nơi cả gió (như chạy xe lên cầu, ngó ra quãng sông đầy gió... hay tìm một góc thóang đãng nào mà gió có thể ùa mạnh vào lòng mình...) là tôi được xoa dịu, thanh tẩy, và hân hoan niềm vui sống trở lại. Lạ kì. Khó hiểu. Như chính con người tôi vậy!

Nhiều lúc, nhiều người... tưởng tôi Khùng! (Ờ! Mà chắc cũng khùng thiệt!) vì những sở thích không giống ai.

Hồi nhỏ chơi dại cực kì. Trời đang chuẩn bị mưa. Nổi giông. Gió lớn lắm. Khóai vô cùng. Cầm dù mở bung chạy ra sân đón gió (->Cái này gọi là... ngu pà kố!) Ôi chao, gió phần phật, kéo cây dù vút lên, như muốn lôi cả tấm thân gầy còm bé tẻo teo của chú nhóc khờ - là Tôi - theo bay đi mất! Hỏang hồn, buông dù ra, hớt hơ hớt hải. Mà vẫn khóai mới lạ chứ! ("Bệnh" nặng lắm ròai!) Mẹ tôi thấy, la quá trời. Cười hề hề... Mà mỗi lần trời nổi giông, gió lớn chuẩn bị mưa, là vẫn thích đi đón gió. Tới tận bây giờ vẫn thế!

Còn nhỏ. Chắc ngỡ là cầm dù nương theo gió mình sẽ được bay. Bay mải miết trên bầu trời vô tận kia - là một cảm giác tuyệt vời trong những giấc mơ con trẻ. Nhưng đâu chỉ có trẻ con, tôi dám chắc, trong số chúng ta đây, không ai không ít nhất một lần trong đời ... mơ mình biết bay, có cánh hay không có cánh, cũng muốn được chao lượn trên bầu trời kia. Tự do cùng gió. Thế là đâm ra ganh tỵ với loài chim.

Bây giờ. Thành phố mình cũng lắm khi rất nhiều gió. Nhưng bụi cuốn theo cũng nhiều. Dẫu vậy, tôi vẫn thích gió, yêu gió và thèm gió đến ngây ngô. Gần nhà, cầu Thủ Thiêm vừa được thông xe từ hôm 09/01, bà con kéo nhau mỗi chiều "mừng cầu mới". Người, xe... nô nức trên lòng cầu. Chụp hình ngắm cảnh. Cầu mới. Rộng. Thóang. Đẹp thật! Và... rất nhiều gió :) Thế là, mỗi chiều khi nào làm về, lại siêng năng (khìn chứ siêng nỗi jì!) chạy một vòng để lên cầu... ngắm mọi người và... đón gió! Tưởng như mệt mỏi cả ngày, theo gió, cuốn hết xuống lòng sông... Vậy là, tự nhiên hình thành một thói quen mới, lạ lùng!

Không biết tới bao giờ tôi mết ngừng yêu gió.
Nhưng thôi, không quan tâm làm jì!
Mỗi người một sở thích. Gió - cũng chỉ là một trong những sở thích quái đản của tôi (có dịp sẽ nói nghe về những thứ khác). Mà đã là sở thích... Thì đâu cần đúng sai. Đâu cần buộc phải giống hay khác với đa số. Sở thích - là chính mình, của riêng mình. Vậy thì, quan tâm khi nào bắt đầu, khi nào chấm dứt làm gì, Gió nhỉ?


Tuesday, January 15, 2008

Waiting for the stars...!




Ta ngủ yên trong ốc đảo mình ta...
Buồn lắm!
Thức dậy vậy!
Tỉnh giấc rồi mà vẫn chưa ngộ ra được thêm điều gì... Ngòai, buồn và chán!

Nhiều lúc... thấy mình vô chừng dễ sợ. Chẳng đầu chẳng cuối. Không trắng không đen. Lờ lững như lục bình trôi chiều mù khơi, tít tắp...

Nghĩ kỹ đi! - Nghĩ rồi mà cũng chẳng biết mình đúng sai. Ngẫm lâu rồi mà cũng chưa ra ngô khoai jì cả.

Có những lúc, mình chao đảo trong chính bản thân mình. Sợ. Hoang mang. Rồi tự kéo dìm xuống tận đáy. Rồi phải ngoi lên, tìm chút nắng ấm sót rơi đâu đó... Thèm có một cái giếng khô như của Haruki (Biên niên kí...) để ngồi vào đó, nhìn lại mình, trông lên, ngó xuống, mà nghĩ suy...

Nhưng mà, vốn dĩ sợ cô đơn. Chắc không làm được như thế...

Tưởng tượng vu vơ... Thật tình rơi xuống một cái giếng khô và ngồi một mình trong đó. Chắc cũng thú vị lắm! Sợ. Lạnh. Tối. Huyễn hoặc nhiều cảm giác mông lung. Nhìn lên bầu trời tròn bằng một ô miệng giếng, thấy trời nhỏ xíu, mà mình thì càng nhỏ xíu... Rồi đêm sẽ xuống, sao trời cũng chỉ lác đác vài ngôi nhấp nháy trên miệng giếng. Ngột ngạt. Bức bối.

Vậy chẳng thà tôi cô đơn trên mặt đất... Ngồi một mình dưới một góc cây lớn. Gió. Nắng tắt. Đợi đêm xuống. Đợi sao về. Cái cảm giác ngước nhìn mải miết lên bầu trời đêm vô tận, nhìn những vì sao lấp lánh vô định hình... mông lung mà ấm áp. Cô đơn mà nhiều kỳ vọng. Thèm lửa từ tay người...

Vậy chẳng thà tôi cô đơn giữa mọi người... Có kẻ hững hờ lướt qua. Có người tri âm ở lại cùng. Để thấy bao la những niềm vui không dứt, những nỗi buồn bất tận, mà vẫn... yêu lắm, hạnh phúc lắm - vì ta biết ta sống trọn vẹn - dù lắm lúc chỉ có MỘT MÌNH.


Đang trong giai đoạn cực kì hoang mang. Đối mặt với nhiều thứ quá! Tôi ơi...

Muốn chạy tìm một góc trống trải một mình...

Ngồi im lặng. Chờ những vì sao...

Tôi đang chờ những vì sao, thật, rất thật! Những vì sao chưa bao giờ chạm tới...


Thursday, January 3, 2008

Tuần kí từ năm cũ (24/12/07 - 01/01/08)



Dec 24, 25, 26:Giáng sinh bị đánh cắp & niềm háo hức bất ngờ

Chỉ có thể nói là... khốn khổ thân tui! T.T Mở mắt ngay từ thứ 2 đầu tuầnlà đã làm một hơi... 3 ngày in-house ở Bình Tân. Sáng tới chiều. Về nhà là tới tối. Hic... Chính thế mà Noel còn đuối hơn ngày thường, thê thãm...

Ngòai đường chắc đèn hoa rực rỡ, đẹp lắm! Người người chắc nô nức trẩy hội, vui lắm! Còn mình thì... bó thây trong nhà (đuối, mệt, bùn ngủ!) - Dzậy là, đành phải say Merry X'mas với... -cũng may- là 2 đứa cùng phòng chung thảm cảnh :)!!!

Dzù sao... huhu, chưa bao giờ Giáng sinh nào tệ và chán như Giáng sinh này!

---- Được bù đắp bằng niềm háo hức trông đợi - 28 này, ngày trọng đại! :) Thú thiệt là từ tháng 9 đến giờ, mình chả có tí cảm xúc nào với việc cực kì quan trọng là... mình được Tốt nghiệp. Nhưng càng gần, sát nút ngày Lễ nhận bằng, thì... đột nhiên háo hức lạ thường. Có chút xíu bâng khuâng, chút xíu lâng lâng khó tả... Và trông đợi gặp lại lũ quỷ nhà A iu dzấu nữa chứ! Nhanh nhanh thôi...

----------------------------------------------------------------------------

Dec 27 -Dzui!

Gặp được mấy mặt mốc ... thấy ghét và có buổi chiều đình đám heppi bớt-đê của pé Mập - hehe :D Dzui pà kố!!!

K.O.K - cứ như chưa từng xa cách, cứ như... ko bít thế nào... Bao giờ mới sớm được như thế này nữa đây!

Chụp hình nát thành phố. Tưng dzễ sợ mà đáng iu vô cùng!!!

Mà vẫn có chút vướng víu... Tiếc nhỉ!

----------------------------------------------------------------------------

Dec 28-M.I.D (M
yImportant Day)

Graduation!!!

4 năm trước nơi hội trường này - chúng ta chỉ là những "tân binh".
bây giờ, ta là những "tân cử nhân" - óach quá! :)

Không thể nói hết thành lời, chỉ biết, mình vui hơn thường lệ, bồi hồi hơn mỗi ngày và lâng lâng niềm hân hoan vô cùng tận.

Hạnh phúc nữa chứ!

Có mẹ, dì, bạn bè thân...

Niềm dzui kéo dài , thật dài...

Ta lớn thêm rồi bạn bè ơi!!!

----------------------------------------------------------------------------

Dec 29 -Lạ lùng một nỗi vui bè
bạn...

Chỉ đơn giản là cafe tụ họp, chụp hình kỉ niệm, mà cũng thật vui... Ngắm lại những bức hình, gương mặt nào cũng đáng yêu cả! Ngộ cái là hôm nay, đứa nào cũng "ăn ảnh" hết, hehe... Ai cũng đẹp, người nào cũng xinh, :D! Vỗ tay khen tụi mình cái nào...

Tạm biệt. Mong sớm có ngày gặp lại đầy đủ. Chúc mọi sự bình an!

----------------------------------------------------------------------------

1/1/2008 - HAPPY NEW YEAR - HAPPY NEW YOU!!!

Năm mới rồi pà kon ơi!!! Chúc nhau những điều tốt lành nhất nhé... Tôi, bạn và mọi người... đường xa, sức khỏe và vận may mỉm cười, tự tin đi về phía trước... Nào,welcome 2008!

Play ca khúc bất hủ Happy New Year cùng thưởng thức thôi...