Monday, December 31, 2018

Farewell 2018


Ngày cuối năm, friendlist không ít người đều note vội đôi dòng để tiễn đưa 2018. Riêng mình, cứ viết rồi lại xóa, mãi chẳng xong được gì. Hoài dở dang, như 2018 của bản thân. 

Thôi thì, có ê chề đến mấy cũng nên đối thoại với lòng mình, ghi xuống vài dấu nhớ, lưu ở đây để sau còn nhìn lại. 

- Một năm sắm vai job-jumper, kéo theo tình hình tài chính cũng nhảy break-dance xuống xuống lên lên đầy kịch tính. 

- Kiên trì được 2 chuyến đi xa (đến nơi chưa từng đến) thỏa tiêu chí travelust, ít nhiều tìm thấy những nguồn năng lượng tích cực góp gom dành dụm sống qua ngày. 

- Học thêm cơ số thứ về công việc, về đối nhân xử thế. 

- Đời sống tinh thần vẫn lắm sắc nhiều màu như vốn dĩ, nhưng dường như trạng thái cân bằng đã đánh mất - do rối loạn hưng trầm cảm còn tồn tại. 

- Vẫn sa đọa trong những cơn vui tạm bợ, những ủi an bám víu. 

- Có không ít mất mát. 

- May mắn là vẫn được làm điều mình thích, tự do và tùy tâm. 

- May mắn là vẫn có những thân gần cạnh bên, thấy mình còn được thương yêu vừa đủ. 

 2019, mong mỏi và hoạch định tự mình hiểu lấy và nỗ lực. Có mong cầu, cũng chỉ mong cầu cho cha mẹ và thân nhân.

... 


(Viết nhân ngày cuối năm,
tạm biệt 2018, đón chào 2019.)


Wednesday, October 10, 2018

#loneliness (2)


(c) photo: Tony Leung in "2046".

Nửa đêm 
một mình 
Thèm ly rượu nhạt 
thoáng hình dung ai 

Mộng mị 
cơn say 
Si mê ngày cũ 
còn cay xé lòng 

Bao giờ ở phía mênh mông 
Ta - người một chén tương phùng chia nhau? 

...

(Saigon, 10/10/18)


Friday, October 5, 2018

9. 8. 12.


bỗng dưng thấy nhớ 
đôi người đã quên 
hóa ra lòng vẫn 
còn nơi yếu mềm...

...

Có lần, tôi ngồi cùng Tháng Chín ở một góc quán nhỏ xinh nép mình trên căn chung cư cũ kỹ. Chiều ở đó, trôi qua rất chậm. Chúng tôi chia nhau ấm trà thơm lừng quá vãng, thong thả đếm từng mảnh nắng rơi trên bức tường rêu rong ngay phía ngoài khung cửa sổ xanh lơ. Và nói với nhau vô số điều vẩn vơ, như bao lần gặp khác. Chiều ở đó, mấy điệu nhạc mơ hồ thỉnh thoảng xen vào cuộc tán gẫu, khiến chúng tôi ngừng lại, lặng im. Hình như, đó là lần sau cuối chúng tôi có cùng nhau khoảng lặng im, bình thản và an nhiên, đến như vậy. Hình như, đó cũng là lần sau cuối tôi ghé lại chốn ấy, nơi giờ đây đã không còn. Rất nhiều thứ, đã không còn. 

...

Có lần, tôi theo Tháng Tám đi loanh quanh lòng vòng thành phố, không hề chủ đích, giữa đêm tối muộn. Ngắm Saigon của chúng tôi trong một hình dung lạ lẫm, với những cung đường, những góc phố hiếm khi lại qua. Gió đuổi bên vai, đèn đường rơi trên tóc. Ngồi sau lưng Tháng Tám, giống bao kẻ thích mượn huyễn hoặc để dối lừa, tôi đã từng mơ rằng chúng tôi sẽ mãi như lúc ấy, chỉ cần, đơn giản như lúc ấy. Thế nhưng, never had a dream come true, đời có là mơ, bao giờ? 

...

Có lần, tôi nằm ôm Mười Hai thật chặt, hít tràn lồng ngực mùi cơ thể thoáng vị John Varvatos nhàn nhạt, nghe tiếng mưa khuya lệch mùa tầm tã đổ thanh âm. Tôi của thời gian đó, đã không còn nuôi hy vọng cho những thứ mông lung, đã thôi chấp mê vào luôn luôn hay mãi mãi. Nhưng, chẳng hiểu sao, vẫn thấy mình hết sức tham lam khi cố níu lấy từng khoảnh khắc, vùi sâu xuống đáy tim đầy phức cảm, để dành. Cho những quãng cô đơn dài hơn ở sau này. Cho những tháng mười hai tôi không thể ôm thật chặt Mười Hai trong lòng mình nữa.

...


Monday, September 17, 2018

#loneliness


...

cô đơn ở trên cao 
có bầu trời làm bạn 
có lon bia chờ cạn 
có bãi lòng trống hoang 

giữa trần thế lang thang 
cô đơn thành cô độc 
nước mắt ai chảy dọc 
nước mắt mình ngả nghiêng 

người cười ta kẻ điên 
ta cười người nhạt nhẽo 
ta cười đời bạc bẽo 
ta khóc mình lẻ loi...

...

* cảm hứng từ hình của Bàng, 
viết tặng Bàng mà cũng là tặng chính mình.


Saturday, September 15, 2018

Đi đám cưới người mình yêu


Đi đám cưới người mình yêu 
Có biết bao điều muốn nói... 

Có lẽ hôm nay là lần sau cuối 
Ta nhìn người bằng ánh mắt hôm qua 
Chỉ mai đây thôi tất cả sẽ phai nhòa 
Vốn lạ xa, ta và người, trở về làm xa lạ 

Có lẽ những gì đã từng rồi sẽ tan nhanh vội vã 
Như cái cách ngày đó ta nói yêu người 
Như cái cách ngày đó người bỗng gượng cười 
Thì yêu là yêu thôi, đời có gì mãi mãi? 

Có lẽ ngay từ khi bắt đầu ta đã nên dừng lại 
Con đường bão giông vực sâu đón chờ 
Nhưng nếu con tim chịu lắng nghe lý trí thì đời còn đâu những bất ngờ 
Bất ngờ tương phùng, bất ngờ đớn đau, bất ngờ ly biệt... 

Có lẽ cuối miền tâm tư là cả một trời hối tiếc 
Nước mắt chảy ngược lấp lóa thành dòng 
Ký ức hóa rêu phủ đầy đáy sông 
Bụi tro cũ ta thả chìm trong sóng nước 

Có lẽ đi đám cưới người mình yêu là bi kịch đã được dự báo trước 
Nhưng ta biết làm gì hơn ngoài cay đắng mỉm cười 
Câu chúc phúc nghẹn mãi không nói thành lời 
Chỉ mong người hãy tin ta thật tâm nguyện người yên ấm 

Có lẽ sau tất cả nông nổi thanh xuân giờ đến lúc ta phải bước thật chậm 
Trên nẻo cô đơn hướng về phía không người 
Chấp nhận hết thảy đã qua như một phần không thể thiếu trong đời 
Sẵn sàng mở lòng cho những gì sẽ tới... 

Đi đám cưới người mình yêu 
Có biết bao điều chưa nói... 

... 

(Saigon, 15/09/18 
nhân đi một đám cưới, bắt gặp cảm xúc quen 
- như mình đã từng.)

Sunday, September 2, 2018

Một buổi chiều quê


Chiều ở quê Nội. 

Trời sau mưa, gió trong và mát. Ven sông, tiếng nước đập nhẹ vào bờ đê xào xạc. Ngoài ruộng, bên thửa lúa vàng trĩu bông oằn mình đong đưa, bên thửa vừa gặt đang đốt đồng sực nồng khói ấm. Mùi khói, mùi đất, ngai ngái thân thương. 

Ráng chiều kéo từng vệt cam sẫm phía xa chân trời. Lác đác vài tia nắng mỏng sót lại trên mấy chạc cây. Hàng dừa dọc đường thôn đổ bóng nghiêng héo hắt. Một bầy chim chấp chới bay về hướng cửa sông. 

Mây dần xuống thấp. Bóng chiều loang nhè nhẹ. 

Nhà ai vừa sáng đèn, chái bếp nghi ngút mùi cơm tối. Bà lớn giọng gọi cháu, mẹ í ới kêu con. Xen lẫn tiếng túc tắc ai đó lùa gà về chuồng. Trước cổng ủy ban xã, loa phát thanh thình lình hát váng lên điệu nhạc hiệu quen thuộc, lâu thiệt lâu rồi mới lần nữa được nghe. Bài hát quê hương. 

Trên đường trở về, ngồi sau lưng xe và nói chuyện đông chuyện tây với cha, nhìn và ngắm từng 'bức họa đồng quê' - còn may, chưa hoàn toàn bị cái gọi là 'nông thôn mới' đánh đổ - bất giác thấy nhớ những chuyến đi tuổi nhỏ, thấy muốn quay lại thời con nít con nôi bày đặt học đòi... làm văn tả cảnh, thấy nỗi niềm quê quê sến sến ngập ngụa ở trong lòng. 

Ai biết được, những xúc cảm linh tinh lang tang kiểu như vầy, liệu mai này, có còn không? 

...

* hình tìm trên mạng, vì chiều mải mê quên cả chụp.


Tuesday, August 21, 2018

Lỡ làng


Cúi xin người chớ vội là 
Một cơn gió thoảng ngang qua cuộc đời 
Nếu được, ở lại đây chơi 
Lều tim tôi dọn cho người náu nương... 


Người về giũ áo phong sương 
Mồ hôi thắm đượm ngón đờn Bá Nha  
Song lang gõ nhịp thiết tha 
Vì người dâng trọn tiếng ca Tử Kỳ 

Tấc lòng tạc dạ khắc ghi 
Trường tương tư khúc sá gì bể dâu 
Một mai qua hết cơ cầu 
Chỉ nguyền ta vẫn còn nhau chốn này... 


Nào ngờ một tối mưa bay 
Người không ở trọn cuộc này với ta 
Nguyệt cầm réo rắt phong ba 
Cánh màn nhung khép lệ sa thành hàng... 

"Tiếc thương duyên kiếp lỡ làng..." 

(Saigon, 20/08/18) 

--- 

* cảm hứng (sảng) từ bộ phim #SongLang, đạo diễn #LeonLe. 
** hình trích từ cảnh phim với #Isaac và #LienBinhPhat (c) Studio68.


Sunday, August 19, 2018

Cố nhân


...

Mình ngồi xuống một chiều im gió 
Nhìn nhau năm tháng ngỡ ngàng 
Tàn tro cũ đáy lòng chợt đỏ 
Mơ hoài một giấc mộng tan...

...


Monday, August 13, 2018

Saigon mùa mưa, Saigon mùa nhớ


(c) photo by weareinvietnam.wordpress.com

Saigon mấy nay mưa nhiều 
Phố nhớ em lênh đênh sóng nước 
Hàng cây nhớ em xôn xao lá ướt 
Ai đó nhớ em 
lặng im... 

Cơn giông nhiều khi về ngang trong đêm 
Đóa hoa cuối vườn tan tác 
Căn nhà chênh vênh nằm nghe gió hát 
"Em còn nhớ 
hay em đã quên?" 

Saigon dạo này buồn tênh 
Vương cung thánh đường muộn phiền vây bủa 
Hàn Thuyên không em ngồi gần bên nữa 
Chiều tan nhanh 
ly cà phê không đường... 

Thất Tịch không còn nghĩa của yêu đương 
Tháng Bảy mùa Ngâu nước mắt 
Ai đó nhắc em cuối ngày nắng tắt 
Quên được không những điều 
chưa bao giờ? 

Saigon mình anh làm thơ 
Lảm nhảm không đầu không cuối 
Boléro ai mở nửa chừng xót xa 
nửa chừng tiếc nuối 
Câu ca ngân nga không lời... 

Anh làm thơ cho những gì đã qua trong đời 
Cho Saigon 
giờ chỉ còn 
từng mùa nhớ. 

... 

(Saigon, 
tháng Bảy âm lịch,
Hai Không Mười Tám.)


Saturday, August 4, 2018

Vơ vẩn chiều cuối tuần


Cuối tuần mình ngồi xuống 
Đâu đó giữa cuộc đời 
Nói đôi lời phù phiếm 
Mặc kệ thời gian trôi 

Ăn món ngon mình thích 
Gặp vài khuôn mặt người 
Những buồn phiền u uẩn 
Cứ thế mà quên thôi 

Đi loanh quanh phố thị 
Ngắm xôn xao mây trời 
Mệt chân, thì tạm nghỉ 
Mệt lòng, ngừng sân si 

Cuối ngày mình nằm xuống 
Nghe Yiruma không lời 
Cơn mơ về bên gối 
Nhắc một người xa xôi... 

Cuối tuần, chỉ vậy thôi. 

(Saigon, 04/08/18) 

...

* ảnh cũ được người chụp gửi tặng gần đây, 
hôm nay mới có nhã hứng post.


Friday, July 20, 2018

Mệt lòng


(c) photo by Joseph Cardinal

1. 

mệt nỗi lòng mình như rượu nhạt 
chén suông dốc cạn còn buồn 
người ủ men sầu trong câu hát 
cúi đầu cười vỡ rồi buông... 

2. 

mệt nỗi lòng mình như khói thuốc 
cháy tan năm tháng hoang đường 
đốt lên một lần và mãi mãi 
gom tàn tro lại để dành hương... 

3. 

mệt nỗi lòng mình như quán vắng 
người qua kẻ lại vô chừng 
vô tâm buông vội lời cay đắng 
ngoảnh đi về phía dửng dưng... 

4. 

mệt nỗi lòng mình như gió cuốn 
bay ngang thành quách điêu tàn 
có tiếng thương ai vừa khuất lấp 
nhịp tim đau vẫn còn vang...

...


Sunday, July 1, 2018

nhắc chi những chuyện đã từng


...

bây giờ đã hóa người dưng 
nhắc chi những chuyện đã từng... 
thêm đau... 

mai kia ở phía trời nào 
còn duyên có lẽ 
gặp nhau một lần...

...


Sunday, June 17, 2018

Lảm nhảm về hạnh phúc


Hạnh phúc, đơn giản là trải nghiệm tự thân. Không có đúng - sai. Không có chuẩn mực nhất quán. Với người này, có thể đây là hạnh phúc, với kẻ nọ thì không. Không ai có thể lấy trải nghiệm chính mình áp đặt và so chiếu với người khác. 

Vậy nên, nếu bạn đang thực sự cảm thấy hạnh phúc, ngay trong chính đoạn đời bạn hiện sinh, thì mọi phán xét từ miệng lưỡi thế gian, hết thảy đều vô nghĩa. Bạn sống, trước hết và trên hết, vẫn là cho chính mình. Khi xác tín được điều đó, bạn sẽ biết nên dành năng lượng đặt để vào nơi nào: Vào bản thân - nuôi dưỡng hy vọng, giữ gìn tín niệm về hạnh phúc? Hay vào tha nhân - ký thác sai lầm thì đến cuối cùng người chịu tổn thương nhất vẫn là chính bạn? 

...

Hạnh phúc còn là lựa chọn. Dĩ nhiên, không phải thứ lựa chọn dễ dàng. Chưa kể, quá nhiều khi vì thực tế khắc nghiệt và vô số tác động tiêu cực, chúng ta chỉ dám nghĩ về hạnh phúc như một mong cầu. Nhưng, sau hết, hãy luôn nhớ và tin, ta có thể lựa chọn hạnh phúc - như vô vàn lựa chọn của cuộc sống này. Những lựa chọn luôn cần bắt đầu bằng một chút can đảm. 

Chúng ta chỉ có một cuộc đời để sống (tuy sáo rỗng, nhưng không sai), thế sao không lựa chọn cuộc đời ấy thật hạnh phúc? 

...

Bạn có đang hạnh phúc? Tôi có đang hạnh phúc? Chúng ta có đang hạnh phúc? 

... 

(Saigon, 16/06/18. 
Viết nhảm không đầu không cuối, nhân nghe vài chuyện quanh mình.)


Wednesday, June 6, 2018

Sẽ thương


.

Sẽ thương nhau như thể 
Ông bà ta thuở nào 
Dẫu gừng cay muối mặn 
Vẫn vẹn tình trầu cau 

Tóc tơ thời se kết 
Thành mãi mãi buộc ràng 
Dìu nhau qua gian khó 
Nghĩa với tình nặng mang 


Sẽ thương nhau như thể 
Ba mẹ mình ngày xưa 
Túp lều tim son trẻ 
Che bão giông mấy mùa 

Hai mái đầu dần bạc 
Bàn tay mòn tháng năm 
Đong tuổi đời đếm ngược 
Lòng vẫn như trăng rằm 


Sẽ thương nhau như thể 
Thiêng liêng câu vợ chồng 
Chốn yên bình nương náu 
Giữa biển đời mênh mông 


Sẽ thương nhau như thể 
Lời dịu dàng ca dao 
Tiếng "mình ơi" mãi ngọt 
Dẫu áo xưa có nhàu 


Sẽ thương nhau như thể 
Thương nhau hoài thương nhau 
Không cần là mãi mãi 
Không hẹn thêm kiếp nào 

Chỉ cần tim còn ấm 
Chỉ cần lòng còn tin 
Sẽ thương nhau như thể 
Thế gian hai chúng mình 


Sẽ thương nhau như thể 
Đôi bạn đường thủy chung 
Mai sau về bến cuối 
Vẫn níu tay nghìn trùng... 

(Saigon, 06/06/18) 

--- 

* thương tặng cho Cá Thu - thay lời chúc, lời nguyện dành cho hành trình mới của nàng. 
** được inspired từ chính câu viết của nàng: "Sẽ thương như cách Ông Bà, Ba Mẹ mình đã thương".
*** hình ảnh đã được chủ nhân cho phép sử dụng.


Tuesday, May 15, 2018

Những khoảng trống không thể lấp đầy


Nói chuyện với bạn, nhìn lại suốt mấy năm này, tự biết mình bất ổn. 

Năng lượng tinh thần suy giảm, sức chịu đựng ngày càng kém, dũng khí đối diện bản thân cũng mất dần đi. Ngụy tạo một lớp vỏ bọc "I'm still okay!", dù thực ra, chẳng okay chút nào. 

Vay mượn niềm vui chóng vánh, nuông chiều dục vọng nhất thời, sau hết, chỉ thấy mình chơi vơi. Sau hết, hoàn nguyên về không, lại thấy sâu ở bên trong vẫn còn đó những khoảng trống, mênh mông. 

Những khoảng trống chưa thể, và không thể lấp đầy...

(đang viết dang dở)


Monday, March 5, 2018

Gặp lại bạn cũ


Chiều gặp bạn, "mười (mấy) năm tình cũ", nói nhau nghe bao chuyện đổi thay mà thấy thời gian sao quá đáng sợ! Từ lần gặp cuối, mỗi chúng ta đã đi qua không thể kể hết những biến thiên mỗi cuộc đời. Mừng lòng, là chúng ta còn sống sót, dẫu theo mỗi cách riêng, còn được dịp ngồi xuống đối diện nhau trong buổi chiều trời đẹp như thế này. 

(Cũng thật tình cờ, mới xem xong "Tháng năm rực rỡ" thì nay được gặp bạn, được ngồi nhắc lại một phần đời từng trải cùng nhau. Phần đời ấy, thành tâm hoài niệm mới nhận ra, nó cũng rực rỡ đến vô cùng.) 

Tôi nhìn bạn già đi (ừ, lẽ dĩ nhiên!), những lo toan hằn rõ trong ánh mắt. Sự tự tin dương quang thuở trước nhường chỗ cho sự tự ti bất đắc chí pha chút khiêm cung chấp nhận số phần mình. Nhưng bên trong, vẫn ẩn chứa cái ngạo nghễ, ngang tàng, của thằng đàn ông đã gánh gồng vượt qua biết bao là thứ, đã chống chọi với vô số trận ngược đãi của ông Trời. Cái ngạo nghễ, ngang tàng của kẻ đã sống sót, và vẫn đang tiếp tục nỗ lực sống sót, lặng lẽ ngồi đây mỉm cười với đứa con gái - giờ chính là động lực là nguyện vọng của hết thảy phần đời mai sau. 

Tôi nể phục bạn, thực sự, như tôi đã không ngại nói: "Mày đã quá giỏi! So với mười một năm của mày, tao chẳng là gì cả!". Ugly truth. So với mười một năm đã qua của bạn, tôi chỉ là kẻ tệ hại may mắn. So với nần nợ bạn còn phải nặng mang dài năm phía trước, xét ra, tôi quá sức nhẹ nhàng. 

Đối thoại cùng bạn, tôi lại nhớ: "Tri túc thường lạc, năng nhẫn tự an". Tôi bỗng thấy những nghịch cảnh tự tạo của bản thân thật vô nghĩa và nực cười. Nghịch cảnh tự tạo, thì đâu xứng được gọi là nghịch cảnh, phải không bạn tôi?! 

Mong ở lần gặp tới, không biết bao xa và bao lâu, chúng ta có thể chia sẻ với nhau nhiều hơn những hỷ sự, những tin vui. Giống như lời chúc phúc hôm nay lúc tạm biệt. Giống như sự ngưỡng vọng (xen lẫn thoáng ganh tỵ không thể kiểm soát) khi ta kể nhau nghe về những cuộc đời an yên viên mãn của một số bạn bè mình. Cùng nhau cố gắng, và hy vọng. 

(Saigon, 
Chủ Nhật đầu tháng Ba, 
Hai Không Mười Tám.) 

--- 

* hình nhặt trên mạng, chỉ mang tính chất... làm màu.


Sunday, March 4, 2018

Tôi không khóc khi xem "Tháng năm rực rỡ"


(c) poster phim "Tháng năm rực rỡ" (2018).

Tôi không khóc khi xem "Tháng năm rực rỡ".

Tôi cũng không hẳn tìm thấy chính mình trong phim.

Nhưng, không có nghĩa tôi không đồng cảm, không bị lay động.

Lay động, theo kiểu như một kẻ trưởng thành thất bại, vẫn đang dò dẫm trên bước đường lẻ loi mờ xám, rồi một hôm bỗng nhặt được cuốn nhật ký của "những cô gái có tuổi trẻ đáng yêu nhất trên thế giới này". Và nhờ nó, mà được diễm phúc đặt chân trở lại vùng đất rực rỡ thanh xuân.

Nơi có bầu trời trong xanh như mắt người mơ mộng, có nắng chiều miên man nhuộm vàng tuổi dại, có cả đôi ba cơn mưa sầu lo vô cớ, hay thảng hoặc những nỗi đau đầu đời.

Nơi có những cô bạn hoa niên chẳng khác mấy nhóm Ngựa Hoang, với nàng thì gai góc mà trượng nghĩa, nàng thì điệu đà mà nhân ái, nàng thì đanh đá mà hồn nhiên, nàng thì kiêu kỳ mà sâu sắc...

Nơi có những niềm vui thuần hậu, những u buồn vô tư, những hoài bão viển vông mà tha thiết, những hứa hẹn ngây ngô mà chân thành...

Nơi có những bàn tay chưa kịp nắm. Nơi có những câu thơ chưa trọn lời. Nơi có những nuối tiếc in hằn mãi mãi.

Nhưng cũng là nơi vĩnh trú của những điều đẹp đẽ và quý giá nhất. Nơi mà khi quay về, nhìn lại, người ta chỉ biết mỉm cười an nhiên, mặc kệ hiện thực có bẽ bàng, chua cay, và xót xa đến mấy.

Vì thế, tôi đã không khóc khi xem "Tháng năm rực rỡ", ngay cả ở những phân cảnh buồn thương nhất. Tôi chọn cách đặt tay lên ngực, nghe nhịp tim mình, và để mặc tâm trí đưa tôi đi thật xa... Ngược về quá khứ, hoặc tiến đến tương lai giả định - ngày nào đó có thể tôi của tuổi 40s, 50s tình cờ trùng phùng bạn bè cũ, ai cũng đã đi qua những bão giông riêng mỗi người, ngồi lại kể nhau nghe chuyện trường chuyện lớp chuyện buồn chuyện vui chuyện tuổi xưa chúng mình...

Cảm giác của tôi sau khi bước ra khỏi rạp, có vẻ tương tự như hồi "Cô gái đến từ hôm qua", thấy nhẹ lòng, và dễ chịu. Một bộ phim cho mình "được" như thế, thì cần chi phải đánh giá hay hay dở? Và cần chi phải hỏi: Có đáng xem không?

...

P/S 1: Review của kẻ chưa xem bản gốc "Sunny" và không mang trông đợi hay so sánh nào vào rạp. 

P/S 2: Dàn cast quá chuẩn, ai cũng tròn vai; nhưng gây bất ngờ cho mình là Hoàng Yến Chibi - vì quá tự nhiên, đáng yêu & Jun Vũ - vì quá thần thái, quá quá quá đẹp!!! 

P/S 3: Bài "Đánh rơi nụ hôn" (Đức Trí sáng tác) Hoàng Yến Chibi cất giọng ở phân đoạn thất tình thực sự là rất rất rất... "lụi tim". Đến mức, lấn át cả main soundtrack "Rực rỡ tháng năm" phát lúc credit của Mỹ Tâm - dù bài cũng hay không kém. Chờ bản full của cả hai.


Thursday, January 11, 2018

Có đôi lần



(c) photo by Bernhard Luettmer.

...

có đôi ba lần gặp 
ngỡ như buộc thành duyên 
ai ngờ là phận bạc 
chỉ chuốc thêm ưu phiền 

có đôi ba lần gặp 
ngỡ trăm năm đá vàng 
đâu hay tình lận đận 
một khối sầu đeo mang 

có đôi ba lần gặp 
ngỡ từ muôn kiếp nào 
dâng người tim còn đập 
tự mình thì nằm đau...

...

(Saigon, 11/01/18,
cảm hứng từ status của BKD.)