Chiều gặp bạn, "mười (mấy) năm tình cũ", nói nhau nghe bao chuyện đổi thay mà thấy thời gian sao quá đáng sợ! Từ lần gặp cuối, mỗi chúng ta đã đi qua không thể kể hết những biến thiên mỗi cuộc đời. Mừng lòng, là chúng ta còn sống sót, dẫu theo mỗi cách riêng, còn được dịp ngồi xuống đối diện nhau trong buổi chiều trời đẹp như thế này.
(Cũng thật tình cờ, mới xem xong "Tháng năm rực rỡ" thì nay được gặp bạn, được ngồi nhắc lại một phần đời từng trải cùng nhau. Phần đời ấy, thành tâm hoài niệm mới nhận ra, nó cũng rực rỡ đến vô cùng.)
Tôi nhìn bạn già đi (ừ, lẽ dĩ nhiên!), những lo toan hằn rõ trong ánh mắt. Sự tự tin dương quang thuở trước nhường chỗ cho sự tự ti bất đắc chí pha chút khiêm cung chấp nhận số phần mình. Nhưng bên trong, vẫn ẩn chứa cái ngạo nghễ, ngang tàng, của thằng đàn ông đã gánh gồng vượt qua biết bao là thứ, đã chống chọi với vô số trận ngược đãi của ông Trời. Cái ngạo nghễ, ngang tàng của kẻ đã sống sót, và vẫn đang tiếp tục nỗ lực sống sót, lặng lẽ ngồi đây mỉm cười với đứa con gái - giờ chính là động lực là nguyện vọng của hết thảy phần đời mai sau.
Tôi nể phục bạn, thực sự, như tôi đã không ngại nói: "Mày đã quá giỏi! So với mười một năm của mày, tao chẳng là gì cả!". Ugly truth. So với mười một năm đã qua của bạn, tôi chỉ là kẻ tệ hại may mắn. So với nần nợ bạn còn phải nặng mang dài năm phía trước, xét ra, tôi quá sức nhẹ nhàng.
Đối thoại cùng bạn, tôi lại nhớ: "Tri túc thường lạc, năng nhẫn tự an". Tôi bỗng thấy những nghịch cảnh tự tạo của bản thân thật vô nghĩa và nực cười. Nghịch cảnh tự tạo, thì đâu xứng được gọi là nghịch cảnh, phải không bạn tôi?!
Mong ở lần gặp tới, không biết bao xa và bao lâu, chúng ta có thể chia sẻ với nhau nhiều hơn những hỷ sự, những tin vui. Giống như lời chúc phúc hôm nay lúc tạm biệt. Giống như sự ngưỡng vọng (xen lẫn thoáng ganh tỵ không thể kiểm soát) khi ta kể nhau nghe về những cuộc đời an yên viên mãn của một số bạn bè mình. Cùng nhau cố gắng, và hy vọng.
(Saigon,
Chủ Nhật đầu tháng Ba,
Hai Không Mười Tám.)
---
* hình nhặt trên mạng, chỉ mang tính chất... làm màu.
No comments:
Post a Comment