Có biết bao điều muốn nói...
Có lẽ hôm nay là lần sau cuối
Ta nhìn người bằng ánh mắt hôm qua
Chỉ mai đây thôi tất cả sẽ phai nhòa
Vốn lạ xa, ta và người, trở về làm xa lạ
Có lẽ những gì đã từng rồi sẽ tan nhanh vội vã
Như cái cách ngày đó ta nói yêu người
Như cái cách ngày đó người bỗng gượng cười
Thì yêu là yêu thôi, đời có gì mãi mãi?
Có lẽ ngay từ khi bắt đầu ta đã nên dừng lại
Con đường bão giông vực sâu đón chờ
Nhưng nếu con tim chịu lắng nghe lý trí thì đời còn đâu những bất ngờ
Bất ngờ tương phùng, bất ngờ đớn đau, bất ngờ ly biệt...
Có lẽ cuối miền tâm tư là cả một trời hối tiếc
Nước mắt chảy ngược lấp lóa thành dòng
Ký ức hóa rêu phủ đầy đáy sông
Bụi tro cũ ta thả chìm trong sóng nước
Có lẽ đi đám cưới người mình yêu là bi kịch đã được dự báo trước
Nhưng ta biết làm gì hơn ngoài cay đắng mỉm cười
Câu chúc phúc nghẹn mãi không nói thành lời
Chỉ mong người hãy tin ta thật tâm nguyện người yên ấm
Có lẽ sau tất cả nông nổi thanh xuân giờ đến lúc ta phải bước thật chậm
Trên nẻo cô đơn hướng về phía không người
Chấp nhận hết thảy đã qua như một phần không thể thiếu trong đời
Sẵn sàng mở lòng cho những gì sẽ tới...
Đi đám cưới người mình yêu
Có biết bao điều chưa nói...
...
(Saigon, 15/09/18
nhân đi một đám cưới, bắt gặp cảm xúc quen
- như mình đã từng.)
No comments:
Post a Comment