Friday, October 5, 2018

9. 8. 12.


bỗng dưng thấy nhớ 
đôi người đã quên 
hóa ra lòng vẫn 
còn nơi yếu mềm...

...

Có lần, tôi ngồi cùng Tháng Chín ở một góc quán nhỏ xinh nép mình trên căn chung cư cũ kỹ. Chiều ở đó, trôi qua rất chậm. Chúng tôi chia nhau ấm trà thơm lừng quá vãng, thong thả đếm từng mảnh nắng rơi trên bức tường rêu rong ngay phía ngoài khung cửa sổ xanh lơ. Và nói với nhau vô số điều vẩn vơ, như bao lần gặp khác. Chiều ở đó, mấy điệu nhạc mơ hồ thỉnh thoảng xen vào cuộc tán gẫu, khiến chúng tôi ngừng lại, lặng im. Hình như, đó là lần sau cuối chúng tôi có cùng nhau khoảng lặng im, bình thản và an nhiên, đến như vậy. Hình như, đó cũng là lần sau cuối tôi ghé lại chốn ấy, nơi giờ đây đã không còn. Rất nhiều thứ, đã không còn. 

...

Có lần, tôi theo Tháng Tám đi loanh quanh lòng vòng thành phố, không hề chủ đích, giữa đêm tối muộn. Ngắm Saigon của chúng tôi trong một hình dung lạ lẫm, với những cung đường, những góc phố hiếm khi lại qua. Gió đuổi bên vai, đèn đường rơi trên tóc. Ngồi sau lưng Tháng Tám, giống bao kẻ thích mượn huyễn hoặc để dối lừa, tôi đã từng mơ rằng chúng tôi sẽ mãi như lúc ấy, chỉ cần, đơn giản như lúc ấy. Thế nhưng, never had a dream come true, đời có là mơ, bao giờ? 

...

Có lần, tôi nằm ôm Mười Hai thật chặt, hít tràn lồng ngực mùi cơ thể thoáng vị John Varvatos nhàn nhạt, nghe tiếng mưa khuya lệch mùa tầm tã đổ thanh âm. Tôi của thời gian đó, đã không còn nuôi hy vọng cho những thứ mông lung, đã thôi chấp mê vào luôn luôn hay mãi mãi. Nhưng, chẳng hiểu sao, vẫn thấy mình hết sức tham lam khi cố níu lấy từng khoảnh khắc, vùi sâu xuống đáy tim đầy phức cảm, để dành. Cho những quãng cô đơn dài hơn ở sau này. Cho những tháng mười hai tôi không thể ôm thật chặt Mười Hai trong lòng mình nữa.

...


1 comment: