Saturday, December 27, 2014

Nơi ấy


...

Khi thực tại mỏi mệt, ta lại trốn vào cõi riêng. Không gian của chỉ an yên và lặng lẽ. 

Nơi ấy, có thể mang dáng dấp của Dalat mờ sương. Một vùng thông xanh reo lời thơ cũ, ôm ấp từng dốc phố chênh vênh, như vòng tay tha thiết của ai đó hôm nào. 

Nơi ấy, mình ta với nỗi cô đơn. Và, những ảo vọng, biết là, không bao giờ có thể mang theo về lại chốn này. 

Nơi ấy, thanh xuân vĩnh trú. 

Tình yêu lẫn nỗi đau cũng mãi mãi không phai tàn.

...


Monday, December 15, 2014

Điều hoang đường nhất


"Tôi vẫn có nỗi ám ảnh mơ hồ về một buổi sớm mai trời se lạnh, mưa rả rít rơi. Một ngày không công việc, không điện thoại, thời gian là vô nghĩa vì ta có nhau là thế giới đã quá đủ đầy. Niềm hạnh phúc lan trong từng thớ thịt, nhưng đâu đó vẫn nhói lên niềm tiếc nuối, nỗi lo sợ rằng chẳng biết ngày hạnh phúc sẽ kéo dài được bao lâu. Thứ âm nhạc không thể bị ảnh hưởng bởi thời gian cứ rỉ rả phát ra từ chiếc loa nhỏ bên tường “Điều hoang đường nhất là tình yêu em dành cho anh, đã lâu rồi, xa rồi, vẫn còn ánh lửa chưa dứt gọi mời...” 

Bởi vậy người ta mới nói cuộc sống này là nhị nguyên: có ngày thì có đêm, có sinh thì có tử, có nóng thì có lạnh, có vui thì có buồn… nên khi đón nhận hạnh phúc thì ta cũng phải chuẩn bị tinh thần cho những nỗi buồn sẽ đến. Hiểu được quy luật của cuộc sống là cách ta cùng nhau vượt qua khó khăn đến từ khách quan lẫn chủ quan của mỗi người. Con đường mưu cầu hạnh phúc không dễ, nhưng không có nghĩa là không thể, miễn bên anh vẫn còn có em."

(c) photo & text by Tam Bui Photography


Saturday, December 13, 2014

Thay vì ở lại bên cạnh nhau (version 2)


Thay vì ở lại bên cạnh nhau 
người chọn bỏ ta, đi về phía khác 
Màu nắng hôm nao bây giờ đã nhạt 
tựa vết hôn xưa tan mất, đâu còn... 

Ký ức tột cùng chỉ ánh trăng non 
le lói sáng không đủ dìu ta qua giông bão 
Người chọn lãng quên, như điều tất yếu 
Cớ sao ta cứ cố giữ thương sầu? 

Thay vì ở lại bên cạnh nhau 
người chọn tái sinh dưới trời lạ lẫm 
Vốn dĩ không duyên, đâu đành trách hận 
Nhưng, mất mát luôn là chuyện không ngờ! 

Có lẽ, từ đầu, mỗi người đã một giấc mơ 
Níu kéo đến mấy, chỉ đoạn đường phi thực 
Đậm sâu đến mấy, rồi cũng tỉnh thức 
Áo thanh xuân đến lúc úa nhàu... 

Người với người, sau hết, vẫn phải xa nhau 
Cuộc đời này có gì là mãi mãi? 
Nên, vết thương trong tim người ở lại 
chắc thời gian, theo ngày tháng, sẽ xóa mờ?

...



Tuesday, December 9, 2014

Mùa đông không về trong thành phố


Năm nay, dường như Saigon không có mùa đông. Đã Mười Hai, mà giá lạnh vẫn còn mải mê rong chơi đâu đó. Ngày vẫn tràn nắng nóng, đêm thỉnh thoảng mới bắt gặp một chút mát lành. Thậm chí, giữa những sớm tinh mơ, đôi khi cố lắm cũng chỉ chạm tay cái rét mướt dìu dịu, không da diết và mãnh liệt như những năm nào. 

Phố những ngày này nhàn nhạt trôi. Phố không mùa, nên lòng người cũng không mong mỏi. Dù nhạc Giáng Sinh đã xập xình khắp nẻo, dù chẳng còn bao lâu Hai Không Mười Bốn sẽ vĩnh viễn lụi tàn. 

Phố không mùa, nên người ta quên hết phức cảm. Quên phải sống như đây là quãng cuối năm. Quên phải "về thu xếp lại", phải "vội vàng thêm những lúc yêu người", phải dọn lòng cho năm mới sắp sang. Người ta vẫn cứ cắm mặt vào nhịp mưu sinh tất tả mỗi ngày. 

Và dường như, người ta cũng đã quên rằng mình cần tay ấm, cần môi nóng, cần yêu thương. Hoặc giả, có lẽ ai ai cũng thừa mứa hạnh phúc, nên chẳng thèm một cái cớ để vun vén lại, hay gắng gượng kiếm tìm? Mùa đông không về trong thành phố, với họ, nào có nghĩa lý gì? 

Vậy nên, rất ngược ngạo và đáng buồn cười, khi chính lũ cô đơn mới là những kẻ thèm mùa đông đến ray rứt, nhớ mùa đông đến cồn cào. Có lẽ, để thỏa nỗi tự ngược, nhấm nháp sự cô độc đậm thêm hương vị trong tiết trời buốt giá. Có lẽ, để chân chính có lý do nhắc nhở bản thân: Nên bắt đầu học cách nắm lấy một bàn tay, giữ lấy một con người. Có lẽ, kiểu như đi cho tận cùng tuyệt vọng, để hy vọng lần nữa tái sinh. 

Phải vậy chăng?

...


Friday, December 5, 2014

Để dành nụ hôn cho ngày mai

(c) Hilda by Duane Bryers
1.

- Dù sao thì mình cũng thực sự ghét bộ phim này. Thật vớ vẩn, một con ếch mà còn được hôn?!

Xin nói ngay, cái suy nghĩ trái khoáy ở trên chính là từ cô chủ tôi, sau khi xem xong bộ phim Công chúa ếch. Cô ấy chính là người con gái đang lững thững bước đi dọc công viên, với thân hình hơi tròn trịa quá mức bị nhét vào một chiếc váy màu hồng nhạt có vẻ không hề hợp số tuổi, trông xa như một khúc giò lụa được bọc giấy gói quà. Lúc này là hai mươi hai giờ bốn mươi lăm phút, đêm ba mươi mốt tháng mười hai.

Có lẽ nên giới thiệu một chút về cô chủ tôi. Cô tên là Mỹ Lệ, nhưng trái với tên mình, cô không được đẹp cho lắm (à, thực ra thì tôi đang dùng cách mọi người vẫn hay gọi là nói giảm nói tránh). Năm nay đã hai mươi chín tuổi hơn, nhưng đáng buồn thay, cô chẳng có lấy cho mình một mẩu tình gọi là. Có lẽ tình yêu không muốn phải chen chân đấu tranh với mớ hỗn tạp các thể loại thức ăn thừa béo dư ngọt để giành chỗ trong trái tim cô, nên đã ngại tìm đến.

Chính vì thế, giữa một đêm cuối năm rộn ràng, trong khi mọi người có cặp có đôi đang ấm áp bên nhau đâu đó để cùng chờ đón giây phút chuyển giao sang tân niên, thì cô chỉ biết lẻ loi lê thân đến rạp chiếu phim tìm vui bằng một bộ phim hoạt hình đậm mùi cổ tích mơ mộng. Để vỗ về trái tim cô đơn – như cách cô nói. Nhưng kết quả thì chỉ chuốc thêm sự khó chịu vào mình.

Nguyên nhân là vì một tình tiết hết sức lý thú của bộ phim lại vô tình chạm phải niềm đau chôn giấu của cô chủ tôi: Đoạn nữ chính hôn một chú ếch. Tại sao tôi lại dám khẳng định chắc nịch như thế ư? Vì thực tế phũ phàng là suốt gần ba mươi năm đằng đẵng đời mình, Mỹ Lệ chưa có lấy một nụ hôn đích thực nào cả, nên lẽ dĩ nhiên, cô ấy càng tức tối vô cùng khi thấy một con ếch còn được hôn… 

2.

Thực ra cô cũng đã từng yêu, đôi ba lần. Nhưng hầu hết chỉ là tự mình cô yêu, tự mình cô hay (dân gian gọi bằng cái tên cực “nổi gai óc” là… tình đơn phương). Đến cả cái can đảm nói thật lòng mình cô còn không dám, thì tìm đâu ra hẹn hò yêu đương đúng nghĩa, và làm thế nào mà có thể được hôn?

Ngẫm ra, cuộc đời quả thật bất công, khi luôn cho người này dư dả, người khác lại chẳng được tí gì. Công bằng mà nói, cô chủ tôi đây chỉ hơi thừa cân một chút, kém xinh hơn một chút, kém duyên dáng hơn một chút, và có đôi phần vụng về một chút so với các cô nàng khác, nhưng sao phải cay nghiệt đến mức bắt cô ấy chịu sự cô độc lâu đến như vậy?! 

3.

Nhiều khi trong những cơn buồn tủi cô đơn, cô chủ tôi đã không ngừng oán than cho cuộc đời éo le, và mấy phen suy tính sẽ thả mình vào bất kỳ vòng tay nào chịu mở ra cho cô – dù là với mục đích nào đi chăng nữa. Nhưng may thay, lời mẹ cô dạy vẫn còn văng vẳng trong đầu: "Lòng kiêu hãnh là điều quý giá nhất của một người phụ nữ, dù họ có nhan sắc hay không!" đã phần nào giúp cô lấy lại sự tự ý thức giá trị bản thân. Vậy nên, cô đã thẳng tay gạt bỏ hết những gã đeo đuổi – mà theo cô là chỉ tìm đến để thỏa mãn nhu cầu đàn ông, hay do trúng phải đòn khích bác của những tay bạn nào đó.

Bị từ chối, bọn họ bắt đầu dành tặng cho cô nhiều hơn những nụ cười dè bỉu, và gán thêm cho cô những tính từ không mấy gì làm đẹp đẽ, khiến cô hầu như không còn "điểm cộng" nào trong mắt những người đàn ông xung quanh. Nhưng chính điều đó, lại càng củng cố hơn niềm tin, rằng cô đã lựa chọn sáng suốt, không thể dễ dãi trao gửi tình yêu của mình cho những kẻ thô lỗ và tầm thường như thế.

Và nụ hôn đầu quý giá, lẽ dĩ nhiên không thể dành cho bất kỳ gã nào trong số họ. Nó phải thuộc về một nửa đích thực của đời cô. (Chỉ là, cô không biết bao giờ người đó sẽ đến?!)

4.

Bây giờ là hai mươi ba giờ mười tám phút. Mải mê suy nghĩ, tôi và cô chủ đã đến khu vực quảng trường lớn tự lúc nào.

Ngay phía dưới tháp đồng hồ trung tâm, một đám đông náo nhiệt đang tập trung hướng mắt lên sân khấu chính – thường được dựng lên mỗi khi có dịp trọng đại hay lễ hội nào đó – để theo dõi những tiết mục biểu diễn đầy màu sắc. Lẫn trong tiếng nhạc xập xình, lời ca chói chang, là những con người xúng xính quần áo, khuôn mặt căng tràn hưng phấn, đang hào hứng hát váng theo và lắc lư thân người thành những chuyển động bất tận. 

Phía góc trái gần chỗ đài phun nước, nơi có những băng ghế đá mát lạnh đặt dưới mấy tán cây cổ thụ thường thả từng đợt trái xoay xoay như sao rơi, lại là chốn nghỉ chân của những cặp tình nhân không thích ồn ào. Họ ở đó, ngồi trong vòng tay nhau, chia hơi ấm, cùng nói cười, ngắm nhìn đám đông rộn ràng trước sân khấu chính. Thỉnh thoảng lại đưa mắt ngước nhìn lên tháp đồng hồ, vẻ chờ đợi thời khắc nó sẽ điểm mười hai tiếng.

Lác đác cũng có vài người đi một mình, lặng lẽ đứng tựa dưới gốc cây nào đó, hay ngồi trên thành hồ của đài phun nước đưa mắt xa xăm. Tôi có thể bắt gặp trên nét mặt đang cố tỏ ra bình thản, trên nụ cười xã giao với mấy đôi hay nhóm người quen biết lướt qua của họ, khá nhiều điểm tương đồng với cô. Có lẽ, cùng là lẻ loi nên ít nhiều giống nhau chăng?

5.

Đài phun nước ở quảng trường này, theo như nhiều người hay kháo nhau, là nơi cầu nguyện khá thiêng. Chỉ cần ném một đồng xu vào giữa lòng hồ, nhắm mắt và thì thầm lời khấn xin của mình, thì bất kỳ mong muốn nào cũng có thể sớm thành hiện thực. Tuy nhiên, cả Mỹ Lệ và tôi chưa bao giờ có chút mảy may tin vào điều đó. Vì chúng tôi nhận ra, con người mới thật buồn cười làm sao, khi không biết phải làm thế nào với những bất trắc của cuộc đời thì trở nên ngây ngô trông cậy vào một cái đài phun nước (?!).

Nhưng hôm nay, có lẽ sau quá dài những ngày tháng buồn bã cô đơn mà không biết làm cách nào thay đổi, đã đến lúc cô cần để mình tin một chút vào phép màu.

Ánh mắt hấp háy đầy kiên quyết, Mỹ Lệ bước dần về phía sát thành hồ. E dè nhìn ra xung quanh, đến khi đã tin chắc là không ai bận tâm để ý sự xuất hiện của mình, cô mới cho tay vào túi xách và lấy ra cả một… nắm tiền xu, ném vội xuống nước thành những tiếng bập bõm lọt thỏm giữa không gian ồn ã. Rồi cô nhắm nghiền đôi mắt mình lại, lầm rầm từng lời: Mong sao năm nay, người đàn ông đích thực sẽ tìm đến, và cô sẽ không phải để dành nụ hôn của mình lâu hơn nữa!

Vừa nói đến đó, gương mặt cô chủ tôi trở nên đỏ lựng. Chắc cô đang cảm thấy tự xấu hổ vì không ngờ có lúc, phải phó mặc nhân duyên của mình cho một mớ xu ném xuống nước cầu may?!

6.

Mở mắt ra, thở dài đánh sượt, Mỹ Lệ buông mình ngồi xuống thành hồ. Vài cặp tình nhân bắt đầu đứng lên rời đi, để hòa vào đám đông trước sân khấu chính đang cùng chuẩn bị đón thời khắc đầu tiên của năm mới. Bây giờ là hai mươi ba giờ năm mươi lăm phút. 

- Mỹ Lệ phải không? Tôi có thể ngồi đây được chứ?

Một dáng hình khá quen xuất hiện đột ngột. Là Hoàng Nam, anh chàng thiết kế vui tính trong cùng công ty với cô chủ tôi. Bình thường, cả hai cũng không thân thiết với nhau gì mấy, dù cũng có đôi lần, tôi biết, trái tim cô đã thoáng rung rinh vì một cử chỉ quan tâm, một nụ cười tươi rói của anh chàng này.

Nhưng cũng chính cô, đã tự xóa sạch những xúc cảm chỉ vừa mới nhen nhóm đó, bằng một ý niệm thực tế và rõ ràng hơn: Hoàng Nam vốn vẫn đối xử đầy thân ái như thế với mọi người, chẳng riêng một ai, và vóc hình quá khổ của cô thì không thể nào lọt vừa đôi mắt một mí quyến rũ của anh được. Nên, thôi mơ mộng.

Không ngờ hôm nay, lại vô tình gặp nhau ở đây.

7.

Lúc này, tôi có thể nghe được nhịp tim của cô chủ tôi bắt đầu đập nhanh hơn, thân nhiệt dường có phần tăng cao. Chắc có lẽ tại pháo hoa, đột ngột mới bắn lên từng chùm rực sáng ngay khi tháp đồng hồ vừa điểm mười hai tiếng, làm không gian trở nên nóng bừng.

- Chào Hoàng Nam, anh cứ tự nhiên! - Mỹ Lệ cố nở nụ cười thật tươi đáp lời.

Phải can đảm lên, cô chủ tôi ạ. Chẳng phải mấy câu chuyện tình thường hay bắt đầu như thế này sao? 

(Chú thích: Nếu như các bạn có thắc mắc, thì Tôi là chiếc đồng hồ đeo tay của Mỹ Lệ. Nhưng, chắc không ai quan tâm làm gì đâu, nhỉ?!)

---

* 22/12/2010, viết cho CNMS số Tết Dương Lịch tháng 01/2011.
** tựa đề lấy cảm hứng từ status của một người bạn trên Y!Messenger vào giai đoạn đó.