"Điều duy nhất mà anh có thể làm để kéo dài sự chia ly này là biến mất hoàn toàn
khỏi thế giới của em. Em không thể hạnh phúc khi ở đây với anh được. Còn anh sẽ
không hạnh phúc nếu ở đó.
Chúng ta là từ một thế giới bị ngăn cách.
Thậm chí anh không xin em tha thứ. Cái mà anh làm không thể tha thứ được. Chỉ
có thể quên đi mà thôi.
Mong em hãy quên,
Jakub.
TB: Bao giờ cũng vậy, nếu được ở Warszawa lâu lâu một chút, là anh lại đến
Zelazowa Wola. Ở đó, anh ngồi trên ghế trong vườn và nghe nhạc.
Đôi khi anh khóc.
Cô không quên. Nhưng tờ giấy đó đã giúp cô. Nếu thậm chí cô có không đồng ý
với điều đó, thì cô cũng biết được anh ấy đã thoát khỏi cái đã có giữa họ như thế
nào. Đó là một quyết định ích kỷ nhất mà cô từng biết, nhưng ít ra cô cũng biết
rằng anh ấy đã quyết định một cái gì đó. Dẫu sao thì cô cũng còn có được “đôi
khi anh khóc” của anh ấy.
Đàn bà sống bằng kỷ niệm. Còn đàn ông thì bằng những cái mà họ đã quên.
Ở Warszawa hầu như cô chỉ ở một khách sạn gần một tượng đài lúc nào cũng có
người đứng gác. Hàng sáng cô gọi taxi đi Zelazowa Wola. Cô ngồi ở cái ghế cạnh
nhà, nghe Chopin.
Đôi khi cô không khóc."
[Cô đơn trên mạng - Janusz Leon Wisniewski]
---
* một đoạn trích quen, từ cuốn sách cũ, bao năm đọc lại vẫn thấy buồn.
** hình một băng ghế gỗ trong công viên ở Zelazowa Wola (c) ordinary1996.