Giữa cơn mỏi mệt vì đêm qua lần nữa đột nhiên khó ngủ (đến gần như mất ngủ), sáng nay không hiểu vì sao mình lại chọn play bài hát này. Cũng đã ngần ấy tháng ngày. Mỗi câu hát vang lên kéo theo từng giọt thời gian rơi khẽ trong lòng, soi vào đấy, gần như nhìn thấy hết thảy vui buồn đã qua. Và nhận ra, có đôi thứ, thực đã phôi pha, khá nhiều.
Nhưng dẫu thế, không có nghĩa không khiến bản thân một thoáng hồi ức. Góc quán êm êm, tiếng nhạc nhè nhẹ, những khoảng nuông chiều tâm tư. Và ở đó, là những ngắn ngủi ngọt ngào của ngày đã mất.
"A love like ours could never die
As long as I have you near me..."
Giờ cũng chỉ là những câu hát suông.
Ở đâu á?
ReplyDeletemột góc quán xưa ;))
Delete