Ngọn gió thời gian thổi hôm qua thành khói,
Cố một lời thương sau cuối
Cũng đâu kịp đưa nhau về trong buổi chiều tàn?
Trái tim mỗi người - những thành quách tan hoang
Bạt ngàn niềm đau lùa qua réo rắt,
Bài hát hiện tại chỉ ngày mai sẽ hóa ra hồi ức,
Biết giữ gì lại bây giờ?
Hay chọn giữ lại cho mình những câu thơ
Cất giấu mấy điều vẩn vơ, không đầu, không cuối...
Những thứ vô nghĩa - sẽ không bao giờ tạo thành tiếc nuối
Nếu có lỡ phôi pha?
Và chắc không nên giữ lại những đóa hoa?
Ai đã trao ai, bây giờ héo úa
Mỗi cánh hoa rơi còn nặng lòng lời hứa
Sẽ không phai nhạt, dù cho...
Hay xin giữ lại từng vạt nắng thơm tho
Nhảy múa trên vai trưa hè hôm ấy?
Giữ tiếng nói thưa, câu chào vụng dại
Cái thuở ban đầu?
Có lẽ không cần giữ lại mùa Ngâu,
Bởi kỷ niệm đã dư những vùng mây xám.
Thêm một cơn mưa sẽ thừa ảm đạm
Khiến ta không dễ tìm quên...
Nhưng vốn dĩ cuộc đời thường trống rỗng, buồn tênh
Có giữ lại bây giờ, đến sau cùng cũng là vô ích.
Thương nhớ chìm trôi giữa dòng tịch mịch
Mấy ai còn thiết tha?
Bất kể điều gì của hôm nay cũng sẽ trở thành hôm qua
Và gió thời gian sẽ thổi tan thành khói...
Không còn hy vọng, không còn mong mỏi
Biết giữ gì lại bây giờ?
...
No comments:
Post a Comment