"The way to love anything is to realize that it may be lost." [Gilbert K. Chesterton]
...
Khi người ta biết lòng mình cần giữ
cũng là khi thứ ấy sắp xa rời.
Có phải bởi những gì tốt đẹp nhất
luôn luôn có giới hạn ở trong đời?
Phải sau hết những lần mất mát
mới biết thương lúc nắm giữa tay mình.
Người còn đó, câu thương nào cũng nhạt
Biệt ly rồi, nước mắt vỡ... lặng thinh...
Cơn mưa rớt cũng sẽ thành ký ức
nếu hôm nay ai đó đón nhau về;
Gieo vừa đủ một hạt mầm thương nhớ
dẫu mai này, chỉ trổ nhánh tái tê.
Những nhỏ nhoi của bây giờ - hiện tại
sẽ hóa lớn lao, đâu đó một ngày...
Giống kỷ niệm, ai cũng vờ: Quá khứ!
Nhưng tận bây giờ tiếc nuối chưa phai?
Nên, đừng để khi lòng mình muốn giữ
đã là khi thứ ấy sắp xa rời.
Bởi, tất cả những gì tốt đẹp nhất
luôn luôn có giới hạn ở trong đời.
Và, cuộc sống vốn không gì mãi mãi
đặc biệt nhất, là duyên phận con người.
...
[SG, 05/08/13]
làm sao giữ người, mãi mãi bên ta?
ReplyDelete