Ngõ chiều loang loáng nước
Mưa đi ngang qua nhà
Rơi một vùng tiếc nhớ
Thơ ấu nào đã xa...
Những ngày nay đã cũ
Nhưng ngỡ vừa hôm qua
Vòng xe hồn nhiên phố
Nghêu ngao trong mưa nhòa...
Thuở nụ cười còn thật
Như vòm cây lá đưa
Cái chạm tay cũng ngại
Ấp úng mãi câu thừa
Thuở mưa thì mong nắng
Có nắng lại mong mưa
Như nhớ nhung vụng dại
Biết nói sao cho vừa?
Thuở nỗi buồn đi vắng
Ngày tháng tựa câu đùa
Lòng tinh khôi giấy trắng
Chẳng thiết gì hơn thua
Thuở mơ dài đến mấy
Cũng giấc lành trẻ con
Có chút tình mới chớm
Mềm hơn kẹo bông gòn...
Thuở chỉ cần hiện tại
Biết đâu là mai sau
Cũng không màng quá khứ
Trái tim cứ xanh màu
Thuở chưa kịp ý thức
Thế nào là biệt ly?
Ngày hôm nay rồi sẽ
Biến tan, chẳng còn gì!
Thuở chẳng bao giờ nghĩ:
Đâu đó đến một ngày
Tất cả thành ký ức
Tất cả thành phôi phai...
...
Ngõ chiều loang loáng nước
Mưa đi ngang qua nhà
Thấy mình hóa kẻ ngốc
Đong từng giọt xót xa...
...
[Nhà, một chiều mưa lê thê, 11/08/2103]
No comments:
Post a Comment