Wednesday, September 4, 2013

Cô đơn (version 2)


Cô đơn có thể nhen lên vào một chiều mưa giăng kín trời
đường phố hóa lạ xa chẳng tìm ra lối
điểm đến cuối cùng biết không ai đón đợi
mà chuyến xe nào có thể quay đầu?

Thành phố rộng lớn thế mà biết tìm đâu
một vòng tay ấm tháng ngày ta nương náu?
Biển đời mênh mông, chỉ mình ta: cô đảo
Sẽ có ai tha thiết kiếm tìm?

Cô đơn đôi khi đến trong cả giấc nửa đêm,
tỉnh dậy nhìn quanh không có bất kỳ ai bên cạnh
Hiện thực - chiêm bao tương phản nhau như sắc màu nóng - lạnh
và ta vỡ lẽ bẽ bàng...

Cũng nhiều khi cô đơn như vị đắng đột ngột xen ngang
trong bữa cơm mỗi ngày mình ta nấu, mình ta thưởng thức
Thời khắc nhận ra món ăn ngon không nhất thiết là mỹ thực
Đơn giản, chỉ cần có ai đó sẻ chia cùng...

Như cái cách người ta quay về nhà sau một ngày vất vả khốn cùng
tận hưởng niềm vui trong gian bếp ấm nồng có yêu thương chờ sẵn
bỏ lại hết ngoài kia u uẩn, lo toan, sầu hận
thong dong nếm vị yên bình...

Cô đơn là lúc phải đối diện chính mình
thừa nhận bản thân Vô Duyên và phúc phần kia mãi là mộng cảnh
Sẽ chẳng có ai choàng dùm ta chiếc khăn cho sớm ngày giá lạnh
ngoài lẻ loi đôi tay mình...

Nhưng, đừng để cô đơn giết chết niềm tin:
Ai cũng có mảnh ghép của tim mình - như món quà từ Thượng Đế
Chẳng qua con đường tìm ra mảnh ghép ấy không hề là dễ
Bởi hạnh phúc vốn dành cho kẻ biết đợi biết chờ...

Nên, cứ xem cô đơn như một bài thơ
phung phí ngôn từ đến mấy rồi cũng phải kết thúc.
(Chỉ là, trong quãng dài đợi đúng người, đúng lúc
quá nhiều phen ta phải tự đưa tay xoa dịu nỗi đau nơi ngực trái mình!)

...


* Cô đơn (version 1)


No comments:

Post a Comment