Em đi qua thời gian
Gieo hạt tình hoang phế
Đợi duyên lành bén rễ
Cho đời bớt ưu thương.
Em qua những đoạn trường
Gom tim mình vụn vỡ,
Ghép vừa một câu thương
Cớ sao người chẳng nhớ?
Em trôi ngoài giông tố
Như cánh chim rã rời.
Thèm một nơi an trú
Khó thế sao người ơi?
Em, riêng mình em thôi
Qua tuổi nào non dại,
Qua tuổi nào hoang hoải,
Giờ hai tám nhạt nhòa...
Em của ngày hôm qua
Đã như bài thơ cũ.
Em hai tám vừa đủ
Khơi câu hát không lời...
Em trả nợ cuộc đời
Bằng tháng ngày đã mất;
Em trả nợ cho người
Sạch cả lòng chân thật.
Em tuổi giờ phai úa
Biết giữ gì cho riêng
Ngoài những mùa dang dở?
Hy vọng? - Quá hão huyền!
Em trong ngày hai tám
Đã thấy lòng già nua.
Chỉ mong, trời đừng phụ
Còn trao chút duyên thừa...
Chỉ mong, trời đừng bạc
Như lòng dạ con người.
Để niềm tin có chỗ
Ở lại, nuôi xanh đời.
...
* viết tặng "Công chúa u sầu" - Dan Le, như món quà sinh nhật muộn.thơ vụng, lời buồn, nhưng cứ tin là mình chúc bạn những gì an yên nhất :)
No comments:
Post a Comment