Thursday, July 25, 2013

Em muốn


Em muốn về nơi đó nhìn nắng rơi
Tháng ngày có nhau, phút giây nào cũng ngọt
Căn phòng ấm êm không có chỗ dành cho chua xót
Ở đó, là anh.

Em ước kỷ niệm có thể để dành
Như cách người ta chắt chiu từng đồng xu bỏ ống
Để bất kỳ khi nào thấy lẻ loi giữa cuộc đời dài rộng
Lấy ra ủi an mình.

Em muốn gặp lại buổi ấy bình minh
Vừa rời chiêm bao đã có anh bên cạnh
Tiếng chim hót sau vườn lanh lảnh
Một điệu bình yên.

Em ước giá như mình vẫn còn duyên
Còn đón đưa, còn ở trong vòng tay nhau an trú
Chắc em sẽ không, không bao giờ, như bây giờ, ủ rũ
Ngồi viết thơ buồn.

Em muốn thôi dáo dác kiếm tìm mỗi lúc chiều buông
Một ai đó cho vơi niềm hoang vắng
Một ai đó cho đêm vơi tĩnh lặng
Một ai đó... như anh.

Em ước yêu thương đừng quá mong manh
Chỉ một lần buông tay là nghìn trùng xa khuất.
Nhưng, vốn dĩ có cơn mơ nào là thật?
Nên chỉ biết: thôi đành...

Đơn giản là em chỉ muốn: anh
Mà sao trái tim nhọc nhằn đến thế?!?

...


* lại một cơn sến sảng giữa khuya, cảm hứng đột ngột từ profile picture của Dan Le.


4 comments:

  1. "Mà sao trái tim nhọc nhằn đến thế" :)

    ReplyDelete
  2. "Em ước yêu thương đừng quá mong manh
    Chỉ một lần buông tay là nghìn trùng xa khuất."

    ReplyDelete