Nhận hai tin nhắn, đọc một vòng blog, nhớ vài chuyện quẩn quanh, rồi tự dưng thấy mình trống rỗng. Nằm dài, đối mặt với màn hình laptop vô cảm, bất động. Nhạc não nề play đến bài Thế giới không tình yêu.
...
Có đôi ba ý nghĩ lén lút nhen lên, nhưng dường như bị cơ chế phòng vệ đẩy lùi, trôi ngược về vùng khuất. Rốt cục, sót lại cũng chỉ là một-tôi-đang-rỗng.
Một tôi đang rỗng, thực sự. Cũng lâu lắm mới gặp lại cảm giác này. Như cái vỏ chai, không trong suốt phù phiếm mà đầy những vết rạn xấu xí, nháo nhào muốn được lấp đầy. Bởi bất kỳ điều gì có thể. Một clip hài thường vẫn khiến cười nắc nẻ. Những trích đoạn sách tâm đắc được lưu giữ. Mấy hình chế nhăng nhít tục tĩu trên các page thất loạn bát tao. Cả những đoạn phim sex nằm chỏng chơ trong ổ cứng. Quắt quay tìm kiếm, vậy mà, đáng tội, tôi vẫn thấy mình trống hoác. Thậm chí có thể nghe thấy tiếng gió lùa đâu đó phía bên trong mình, thành một giai âm héo hắt. Nực cười là từ đó nghe ra Tango de Los Exilados. Ừ thì, ai chẳng đôi lần cảm thấy lưu vong ngay trong chính cuộc đời mình, thân xác mình?
...
Thế rồi tôi muốn viết. Dùng khả năng duy nhất tôi cảm thấy tự tin để cứu lấy chính mình. Cho câu chữ lấp đầy. Thế nhưng, khi mở khung compose quen thuộc lên, buồn thay, tôi lại chẳng biết viết gì. Muốn bật cười cho sự ngu ngốc, có bao giờ đầu óc rỗng không mà viết được thành ý thành tứ?! Thôi đành, chọn cách căn bản nhất: ghi chép, mô tả lại. Ít ra, còn nhận diện được bản thân đang như thế nào, cũng là một điểm sáng.
...
...
Nghĩ là một chuyện, làm là chuyện khác. Nên cuối cùng thành ra mớ hổ lớn chữ nghĩa như này. Được cái, đến đây thì đã thấy mình bớt rỗng.
Chắc là bóng tối tràn vào.
...
hay cho câu "bóng tối tràn vào"
ReplyDelete.
đôi khi cũng nên viết ra thế này, không phải để làm điều gì lớn lao, chỉ là để giải toả và nhắc mình, anh.