Saturday, July 27, 2013

Indigo, chiều mưa một mình


Chỉ là một tình cờ, sau bao phen tự hứa hẹn, chiều nay mình cũng đã đến được Indigo. Một mình. Bởi người ta luôn nói, có nhiều thứ trong đời luôn bất chợt đến theo cách của riêng nó, nằm ngoài mọi trù tính.

...

Quán nhỏ, khuất trong con hẻm vắng, cánh cửa khép nửa nhưng lại gieo ý nghĩ như chào đón "Mừng đã về nhà!". Ừ, chính là cảm giác đó, khi bước chân đầu tiên ngang cửa. Bạn đã không đoán sai, dù chỉ mới đến đây, nhưng tôi cảm thấy thực sự thích nơi này. Thích không gian vừa vặn với dường như thứ gì cũng nhã nhặn, gọn gàng, yên ả. Thích cái cách em nhân viên phục vụ vừa lịch thiệp giới thiệu vài món được ưa chuộng vừa nở cười dịu ngọt khi tôi phân vân không biết nên order gì. Thích những vị khách trong quán tận hưởng khoảng riêng và không hề làm phiền đến người khác bằng bất kỳ sự over nào. Có lẽ, trong căn phòng ấm áp này, ai cũng thấy mình cần phải nhún nhường và kín kẽ - không phải "làm màu" chứng tỏ tao nhân, mà chỉ đơn giản là sự tôn trọng không gian, tôn trọng chính mình. 

Chọn ngồi gần cửa kính, nhìn phía ngoài là mưa, tôi thấy tuyệt nhiên thư thái. Không nghĩ ngợi gì, bất cứ điều gì. Ngoại trừ, chút cảm giác cô đơn thoáng nhen lên khi duy mình là bàn lẻ, và vài tia nhớ nhung mỏng mảnh về hình dung nào đó xa vời, nhưng rồi cũng thôi. Còn lại chỉ là khoảng không tĩnh lặng, chẳng quá tịch liêu, với những bản nhạc tình loáng thoáng như ai đó ru hời. 

...

Quá lâu rồi, mới ngồi quán một mình. Lại là trong chiều mưa lất phất như hôm nay thì càng thấy tuyệt hơn tất cả ngôn từ. Thấy mình như tách khỏi hiện tại, lạc vào đâu đó êm êm, nơi có ly cà phê sữa thơm hòa tan hết thảy mọi nghi ngại, muộn phiền. Thấy mình còn đủ may mắn, và yêu cuộc sống hơn một ít.

Con người lạ kỳ thế đấy, bao nhiêu ngày trầm luân trong biển ca thán vì nhịp đời khắc nghiệt, điên rồ; thế rồi chỉ đơn giản buổi chiều cà phê một mình với mưa thật đẹp, đã lại thấy như được xoa dịu, được ủi an, tìm lại đủ năng lượng tích cực để trôi tiếp theo dòng. 

...



Thursday, July 25, 2013

Em muốn


Em muốn về nơi đó nhìn nắng rơi
Tháng ngày có nhau, phút giây nào cũng ngọt
Căn phòng ấm êm không có chỗ dành cho chua xót
Ở đó, là anh.

Em ước kỷ niệm có thể để dành
Như cách người ta chắt chiu từng đồng xu bỏ ống
Để bất kỳ khi nào thấy lẻ loi giữa cuộc đời dài rộng
Lấy ra ủi an mình.

Em muốn gặp lại buổi ấy bình minh
Vừa rời chiêm bao đã có anh bên cạnh
Tiếng chim hót sau vườn lanh lảnh
Một điệu bình yên.

Em ước giá như mình vẫn còn duyên
Còn đón đưa, còn ở trong vòng tay nhau an trú
Chắc em sẽ không, không bao giờ, như bây giờ, ủ rũ
Ngồi viết thơ buồn.

Em muốn thôi dáo dác kiếm tìm mỗi lúc chiều buông
Một ai đó cho vơi niềm hoang vắng
Một ai đó cho đêm vơi tĩnh lặng
Một ai đó... như anh.

Em ước yêu thương đừng quá mong manh
Chỉ một lần buông tay là nghìn trùng xa khuất.
Nhưng, vốn dĩ có cơn mơ nào là thật?
Nên chỉ biết: thôi đành...

Đơn giản là em chỉ muốn: anh
Mà sao trái tim nhọc nhằn đến thế?!?

...


* lại một cơn sến sảng giữa khuya, cảm hứng đột ngột từ profile picture của Dan Le.


Tuesday, July 16, 2013

Thực ra


thực ra còn lắm mộng mơ
chỉ là hết dại hết khờ, thế nên
giận mình sao mãi chông chênh...

thực ra lòng vốn đã quên
chỉ là đôi lúc buồn tênh nhớ về
thì, đời được mấy cơn mê?

thực ra đà cách sơn khê
chỉ là cố níu lối về ngày xưa
nơi phương trời ấy còn mưa?

thực ra đời cứ đẩy đưa
mà thời gian có đâu chừa một ai
chỉ là tiếc một bàn tay...

thực ra tình đã nhạt phai
như tàn đêm cũ, rồi ngày mới sang
chỉ là tim vẫn chưa an...

hình như lửa vẫn trong than?

[09/2012]

---


* tự nhiên tìm thấy bài này trong file draft, mãi từ tháng 9 năm rồi. ko rõ nguồn cơn khởi nên những dòng này, nhưng chắc cũng chỉ là mấy khoảng vẩn vơ, sến sảng như mình vẫn thường. nhớ là có cắt vài đoạn treo status trên FB, mà ko hiểu sao lại chưa từng post đầy đủ?!? giờ up vào đây để lưu lại, vậy. 

dĩ nhiên, cảm xúc này đã cũ, cũ lắm rồi... giờ thì, chắc gì còn lửa trong than?


Saturday, July 13, 2013

Empty



Nhận hai tin nhắn, đọc một vòng blog, nhớ vài chuyện quẩn quanh, rồi tự dưng thấy mình trống rỗng. Nằm dài, đối mặt với màn hình laptop vô cảm, bất động. Nhạc não nề play đến bài Thế giới không tình yêu

...

Có đôi ba ý nghĩ lén lút nhen lên, nhưng dường như bị cơ chế phòng vệ đẩy lùi, trôi ngược về vùng khuất. Rốt cục, sót lại cũng chỉ là một-tôi-đang-rỗng. 

Một tôi đang rỗng, thực sự. Cũng lâu lắm mới gặp lại cảm giác này. Như cái vỏ chai, không trong suốt phù phiếm mà đầy những vết rạn xấu xí, nháo nhào muốn được lấp đầy. Bởi bất kỳ điều gì có thể. Một clip hài thường vẫn khiến cười nắc nẻ. Những trích đoạn sách tâm đắc được lưu giữ. Mấy hình chế nhăng nhít tục tĩu trên các page thất loạn bát tao. Cả những đoạn phim sex nằm chỏng chơ trong ổ cứng. Quắt quay tìm kiếm, vậy mà, đáng tội, tôi vẫn thấy mình trống hoác. Thậm chí có thể nghe thấy tiếng gió lùa đâu đó phía bên trong mình, thành một giai âm héo hắt. Nực cười là từ đó nghe ra Tango de Los Exilados. Ừ thì, ai chẳng đôi lần cảm thấy lưu vong ngay trong chính cuộc đời mình, thân xác mình?

...

Thế rồi tôi muốn viết. Dùng khả năng duy nhất tôi cảm thấy tự tin để cứu lấy chính mình. Cho câu chữ lấp đầy. Thế nhưng, khi mở khung compose quen thuộc lên, buồn thay, tôi lại chẳng biết viết gì. Muốn bật cười cho sự ngu ngốc, có bao giờ đầu óc rỗng không mà viết được thành ý thành tứ?! Thôi đành, chọn cách căn bản nhất: ghi chép, mô tả lại. Ít ra, còn nhận diện được bản thân đang như thế nào, cũng là một điểm sáng. 

...

Nghĩ là một chuyện, làm là chuyện khác. Nên cuối cùng thành ra mớ hổ lớn chữ nghĩa như này. Được cái, đến đây thì đã thấy mình bớt rỗng. 

Chắc là bóng tối tràn vào.

...


Wednesday, July 10, 2013

Đoản khúc em

 

Em đi qua thời gian 
Gieo hạt tình hoang phế 
Đợi duyên lành bén rễ 
Cho đời bớt ưu thương. 

Em qua những đoạn trường 
Gom tim mình vụn vỡ, 
Ghép vừa một câu thương 
Cớ sao người chẳng nhớ? 

Em trôi ngoài giông tố 
Như cánh chim rã rời. 
Thèm một nơi an trú 
Khó thế sao người ơi? 

Em, riêng mình em thôi 
Qua tuổi nào non dại, 
Qua tuổi nào hoang hoải, 
Giờ hai tám nhạt nhòa... 

Em của ngày hôm qua 
Đã như bài thơ cũ. 
Em hai tám vừa đủ 
Khơi câu hát không lời... 

Em trả nợ cuộc đời 
Bằng tháng ngày đã mất; 
Em trả nợ cho người 
Sạch cả lòng chân thật. 

Em tuổi giờ phai úa 
Biết giữ gì cho riêng 
Ngoài những mùa dang dở? 
Hy vọng? - Quá hão huyền! 

Em trong ngày hai tám 
Đã thấy lòng già nua. 
Chỉ mong, trời đừng phụ 
Còn trao chút duyên thừa... 

Chỉ mong, trời đừng bạc 
Như lòng dạ con người. 
Để niềm tin có chỗ 
Ở lại, nuôi xanh đời.

...

 * viết tặng "Công chúa u sầu" - Dan Le, như món quà sinh nhật muộn.thơ vụng, lời buồn, nhưng cứ tin là mình chúc bạn những gì an yên nhất :)


Older but no wiser



Tháng Bảy khởi đầu bằng một kết thúc, ngỡ nhẹ nhõm, đâu hay lại là bắt đầu của những phiền muộn khác. Những phức cảm chồng chéo dường như biến mất dưới ánh mặt trời, nhưng trong đêm, lại trỗi dậy như oán hồn, xô đẩy, đè nèn, chà đạp, kêu gào, gặm nhấm tâm tư. Chỉ là, có thể trách ai, khi tất thảy tội lỗi và sai lầm là do mình? 

Không còn bất kỳ ý nghĩ điên rồ nào liên quan đến cái chết, nhưng vẫn thấy sống sao mà khó đến thế. Và, lẽ nào con-người-tự-do mãi mãi chỉ là một khái niệm huyễn hoặc, xa vời?

...

Đúng vào thời điểm tâm trạng đang rơi xuống vực sâu, thì công việc lại có những biến động mới. Dù có lường trước, và chưa từng trông đợi dài lâu, nhưng viễn cảnh "mất ổ đàn chim dáo dác bay", đôi khi, cũng không tránh khỏi khiến mình nặng lòng. Có cố tỏ ra lý tính đến mấy, thì thực ra, mình vẫn là một kẻ cảm tính không hơn. Như mình cười em nhạy cảm, chứ bản thân còn gấp mấy lần. Chắc vì thế, mà luôn là kẻ thất bại. 

...

Con người, luôn mâu thuẫn đến phát hận. 

Luôn muốn được yêu thương, nhưng lại sợ ràng buộc. Thích được người khác dốc lòng, quan tâm, nhưng ghét áp lực, kỳ vọng; và, chỉ muốn được sống theo ý nguyện bản thân. Đôi khi thèm nhức nhối một nơi để quay về, lắm lúc lại chỉ muốn được tận hưởng lang thang. Nỗ lực vì mưu sinh, nhưng lại chán ngán guồng quay bạc bẽo của tiền tài, danh vọng. Cầu mong an yên một đời bình dị, nhưng ngày nối ngày không ngừng thả mình vào tranh đấu, mưu toan... 

Có lẽ, vì hằng hà sa số những nghịch lý quẩn quanh đó, mà con người luôn tự làm khổ chính mình, luôn không thấy hài lòng, mãn nguyện. Luôn bị đưa đẩy trong Tham - Sân - Si, trong bất tận ưu phiền. Luôn chấp mê. 

...

"Thanh xuân cho dù không lãng phí, thì sớm muộn gì cũng qua." 

Bỗng dưng mấy nay, đôi chốc, trong những khoảng dừng, bất giác lần đầu tiên tôi thấy tiếc nuối những năm tháng hai mươi đời mình. Bất giác tôi điên rồ ao ước, giá như quãng đó sốc nổi, quãng đó cuồng dại, quãng đó để lại vô số những vết sẹo khó quên. Giá như ít nhất một lần mình được sống theo đúng những gì mình mong muốn, khát khao, dù đó có thể là những điều viễn tưởng hay sai lầm ra sao, dù cái giá phải trả có lớn đến thế nào. Giá như, tôi từng mở khóa, để cái-tôi-ngổ-ngáo của mình được ra ngoài, được một lần bùng nổ đến cạn kiệt. Rồi sau đó, có quay về với cái-tôi-quy-chuẩn cũng cam tâm. 

...

Con số tuổi mình đang trôi dần về phía 30, chuẩn bị sang một ngưỡng mới. Thế nhưng, đến tận thời điểm này, tôi vẫn chưa thể như số ít bạn bè thân thiết khác của mình có thể tự tin nói rằng: Có chết ngay bây giờ cũng không hối tiếc. Bởi, hóa ra, tôi vẫn chưa phải và chưa từng là một kẻ sống-trọn. Có lẽ, đây mới chính là điều đáng hối tiếc nhất của đời mình?

...