Thursday, December 27, 2012

Little heart


trái tim em nhỏ bé 
chỉ chứa một người thương 
duy nhất một hình bóng
trong từng mỗi quãng đường 
thương sẽ thương như thể 
người là cả thiên đường 

trái tim em nhỏ bé 
nên không chứa hận sầu 
chỉ những điều đáng nhớ 
chỉ những niềm vui sâu 
không giữ lời gian dối 
không giữ những úa nhàu 

trái tim em nhỏ bé 
nhưng chẳng hề hẹp hòi 
đủ thứ tha hết thảy 
mọi nỗi niềm chơi vơi 
đủ bao dung ôm lấy 
những yêu thương quanh đời 

trái tim em nhỏ bé 
nên chỉ mình em thôi 
biết điều gì cần giữ 
mang theo đến suốt đời! 

...

(27/12/12,
tặng Zenda, từ đoạn chat chiều nay.)

Wednesday, December 12, 2012

12.12.12



Muốn mượn cớ ngày-đẹp-nhất-năm để (lại) lảm nhảm những điều không đầu không cuối. Những cảm xúc mà suốt cả tháng qua đôi khi dâng lên như một cơn nhớ đau lòng nhưng không tài nào có thể rơi ra tròn vẹn thành lời. Thì, cũng có những lúc thất bại với câu chữ, để mặc tim mình ấp ủ bằng một ngôn ngữ riêng.

... 

1. Tháng cuối cùng mở ra với chuyến đi Dalat lần thứ tư trong năm. Vội vã, nhiều trắc trở, thời gian tận hưởng ngắn ngủi - vậy mà cũng kịp cho chính mình vài ghi khắc. Đặc biệt là đêm liêu trai trong Cung Tơ Chiều, thả mình cùng những bản tình day dứt khiến nỗi nhớ và niềm riêng cứ như sắp ứa thành dòng nơi khóe mắt. Nhưng may sao, vẫn giữ lại được sâu lòng. Có những lời hát bình thường vô nghĩa, nhưng khi được cất lên đúng lúc lại sở hữu sức mạnh không thể lường trước, đánh gục bất kỳ ai. 

(Giống như suốt hai ngày nay, tôi chỉ nghe duy một bài hát vô tình bắt gặp, và gặm nhấm nỗi dày vò từ nó...)

2. Có những khuya, tự dưng thấy mình cô đơn đến tội nghiệp. Lại nghĩ mông lung, nhớ lung tung và mặc mình chìm đâu đó. Nhận ra, không phải không thèm được yêu thương. Thế nhưng, tất cả những yếu mềm, ủy mị đó cũng chỉ dám buông thả trong lòng đêm tối. Bằng những status sến súa (trong mắt nhiều người) không màng ai mai mỉa, những đường link được share thay lời nói hộ tâm tư. Rồi ngay khi mở mắt chào ngày, hết thảy được giấu nhẹm vào bên trong, tôi lại bước vào nhịp thường nhật như chưa từng có mấy khoảng tự thương mình. 

3. Vẫn nuôi lòng tin duyên nợ là món quà của tạo hóa, hèn nhát đợi chờ số phận một cách vô dụng. Biết làm sao, khi bản thân không phải - hay chưa từng - là người thích giành giật yêu thương? Đành, tự AQ, mọi điều cứ để thuận lẽ tự nhiên... 

4. Đọc một câu chuyện trên mạng về thành công, về hạnh phúc thực sự, thấy mình chắc sẽ còn xa cái cột mốc được gọi là Thành Công kia nhiều lắm. Vì, dù đáng tủi hổ vẫn phải thừa nhận: Tôi không có tham vọng. Nhưng Hạnh Phúc, có lẽ sẽ làm được. Bởi, với một kẻ dễ hài lòng và đang học cách Chấp Nhận như mình, tin là hạnh phúc không nỡ ghẻ lạnh mà rời xa. 

5. Thực ra, mình vẫn nuôi nhiều những ước mơ hão huyền. Nhưng, các kế hoạch tương lai - hay những giấc-mơ-biết-giới-hạn thì đơn giản và gọn gàng lắm. Chỉ cần bình an đạt được tuần tự những việc trong to-do-list, từ đây cho đến năm 35 tuổi - mốc thời gian mình tự đặt ra để dừng lại hết những rong chơi vô vị - là đã Đủ. Hầu hết là cho cha, mẹ, dì và em gái. Bản thân thì có một ảo vọng, nhưng cứ cất lại. Để đó. 

6. "Đè nén con người thường không phải là trọng lượng, mà lại là những gánh nặng vô hình." Thấm thía câu này dễ sợ. Nhất là quá nhiều khi gánh-nặng-vô-hình thậm chí khiến tôi trở nên lần đầu tiên sau nhiều năm bắt đầu đã bỏ thêm Cái Chết vào từ điển bản thân; hay đôi lúc dẫn dắt tôi đến những ý nghĩ độc ác và hoài mộng những điều viển vông. Vào những quãng ấy, hơn bao giờ hết tôi thấy biết ơn việc thụ hưởng sự giáo dục nghiêm khắc từ gia đình và những ràng buộc đạo đức cùng ý thức về thân phận mình đã giữ tôi ở lại cùng đời thực. Đối diện, và dù đau đớn, vẫn tiếp tục đi tới, xuyên qua nó. 

7. Một trong những may mắn lớn nhất, mà tôi cũng xem là thành tựu lớn nhất, là tôi có cho mình những liên hệ quý giá. Họ, có thể không cùng cảm nhận về tôi như tôi cảm nhận về họ, nhưng luôn là nguồn năng lượng tích cực giúp tôi nhận ra, ngay trong những thời điểm vực sâu, rằng tôi vẫn có được quà tặng của riêng mình trong kiếp sống này, vẫn có động lực - ít nhất là được sánh vai cùng họ lâu dài hơn nữa - để mà đứng lên và cố gắng. Bạn bè, với Bò Cạp vốn là thứ quan trọng chỉ ngay sau Gia đình. 

8. Tôi cũng giống vài anh/chị/bạn mình, hết sức buồn cười khi thấy nhiều người hoang mang, hoài nghi và lo lắng tột cùng về Ngày Tận Thế (mà ai cũng biết là ngày nào đấy!). Hiển nhiên tôi tin rằng nó không có thật, nhưng, cho dù nó có thật, cũng có gì đáng lo nghĩ khi tất cả đều sẽ tan biến? Nói không phải chứ thỉnh thoảng, tôi đã không ít lần điên rồ nghĩ là Tận Thế nên đến sớm hơn. 

... 

Lại đến điểm không biết viết gì tiếp theo, tay cũng muốn ngừng typing. Nghĩa là, xem như đã trút cạn vừa đủ. Vừa đủ để ngay sau khi entry này được post lên, tất cả về Không. Như bao lần. 

Cái tôi này sẽ đi ngủ, thật yên, để một cái tôi khác sẵn sàng tái sinh kiêu hãnh chờ ngày mới đến. Và lại đi cho cùng tháng cùng năm. 

Xung quanh cuộc sống vẫn tràn đầy. Nhỉ?!


Tuesday, November 6, 2012

Blank page




Người vẽ hộ tôi một nụ cười
trên trang giấy trắng của lòng tôi
Hãy để từng nét bút cứu rỗi
níu tôi ở lại với cuộc đời...

Người vẽ hộ tôi một đóa hồng
để trang giấy trắng thôi sạch trong
Lỡ mai hồng có tàn phai úa
vẫn giữ nơi đây khoảng hương nồng...

Người vẽ hộ tôi một khúc tình
cho giấy lòng tôi bớt lặng thinh
Dư âm sẽ mãi in màu nhớ
lưu lại trong tôi một bóng hình...

Người vẽ hộ tôi một sớm ngày
có tôi ở đó trong vòng tay,
mặt trời đưa nắng vào hong mắt,
trang giấy còn nguyên nét mộng dài...

Người vẽ hộ tôi lời cuối cùng
bằng dòng máu đỏ thấm bao dung
Rằng: trang giấy trắng lòng tôi đó,
ghi khắc yêu thương đến vô cùng...

...


* Nghe bài này, rồi tự dưng muốn viết nhảm.

"Draw me a smile and save me tonight
I am a blank page waiting for you to bring me to life
Paint me your heart, let me be your art
I am a blank page waiting for life to start..."

http://mp3.zing.vn/bai-hat/Blank-Page-Christina-Aguilera/ZW6OOBCC.html

Friday, November 2, 2012

Bây giờ hai bảy



Tôi sẽ lại mở đầu entry này bằng một câu vốn rất rất cũ, với cả tôi và bất kỳ ai: Thì, thời gian sao mà nhanh không tưởng! 

Lặp lại, để nhấn mạnh sự ngạc nhiên đến mức ức chế của bản thân vì tốc độ kinh hoàng (nghe như tựa phim) của thời gian, nhất là vài ba năm gần đây. Ngẫm thử xem, cứ chớp mắt là ngày hết, tháng qua, năm cạn. Bao nhiêu thứ chưa kịp nắm lấy, cảm trọn đã bay theo từng tờ lịch cũ. Bao nhiêu thứ khác thì chỉ vừa mới đây thôi mà giờ đã ở lại vùng quên. Chưa kể, bao nhiêu nghịch lý cậy sức thời gian không ngừng trêu chọc con người. Tuổi dày thêm, đời mỏng đi. Niềm vui ngắn, nỗi đau dài. Mưu sinh tận lực, yêu thương vội phai. 

Thế nhưng, không có gì, bất cứ gì, đủ sức ngăn lại thời gian và thay đổi những điều kể trên. Kể cả tình yêu - như bao tiểu thuyết vẫn hay mị người. "Dù tình yêu có lớn cách mấy cũng sẽ chẳng thắng được thời gian" (1). That's truth. Đó là sự thật. 

Chắc vì vậy, không ít người ghi hận thời gian. Tôi thì không. Chỉ là, có gì đó khó lý giải - nửa tiếc nuối, nửa hoang mang - đôi khi lại không báo trước kéo về như lũ ngập lòng. Nhất là những lúc bỗng dưng dừng lại và đột nhiên nhận ra mình đang chạm tay đến một mốc thời gian không mong đợi. Hay những lúc chuyến tàu đời lại vừa mới qua thêm một sân ga tuổi mình. 

Như bây giờ, là tháng Mười Một, chưa đầy hai tháng nữa sẽ tàn năm. Như bây giờ, đã một tuần kể từ ngày tôi tròn hai bảy. 

Lẽ ra, như mọi năm tôi sẽ phải có một entry đánh dấu tuổi mới vào đúng sinh nhật mình. Nhưng năm nay, không hiểu vì sao, tôi chẳng tha thiết hay gợn lòng nghĩ đến trong ngày hai mươi sáu tháng Mười vừa qua. Có lẽ, tôi sợ phải thừa nhận. Thừa nhận mình đã già đi mà vẫn còn trẻ dại, thừa nhận mình thất bại nếu so vai với bao người? Ừ, có lẽ. 

Một kẻ có giỏi AQ đến đâu, một lúc nào đó, cũng phải đối diện với thực tế. Bởi cuộc đời không phải cuộc chơi, và sống đâu là trò đùa. Lúc nào đó với tôi là bây giờ. Trong chừng mực nhất định, tôi phải cám ơn thời gian. Bởi giữa cơn lũ cảm thức khi tháng Mười (tôi hay gọi là tháng-của-tôi) vừa từ tạ, tôi đã có cơ hội ngồi xuống bằng những dòng viết này. Và soi mình. 

Tháng Mười Một, tôi sẽ có một vài kết thúc - mà nỗi đau kéo theo là hiển nhiên. Nhưng, cũng sẽ cố cho mình một vài khởi đầu. Và, phải học theo lời Marc Levy: "Hãy thanh thản chấp nhận điều mà ta không thể thay đổi, hãy dũng cảm thay đổi cái mà ta có thể thay đổi, và nhất là: hãy tỉnh táo phân biệt sự khác nhau giữa hai cái đó." (2) 

Nhiều thứ không thể đoán trước sẽ đến. May thay, vẫn thấy mình còn được yêu thương - dẫu bởi ít ỏi dăm ba con người. Điều đó như một ngọn nến, chừng nào còn cháy sáng thì còn có thể chia lửa cho những ngọn nến khác. 

Tôi hai bảy, xét đến cùng thì vẫn vừa đủ để nói: "Hey life, I'm 27! I'm okay now and will be better!

... 


(1) Lời bài hát "Đã lâu không gặp" - Trịnh Thăng Bình. 
(2) Trích từ tiểu thuyết "Gặp lại" - Marc Levy.


Sunday, October 28, 2012

Còn thương mùa hạ




Kìa, bầy chim mùa hạ
sao vẫn còn loay hoay?
Mùa thu cũng tàn hết,
Đông đã giơ ngón gầy...

Kìa, tình yêu mùa hạ
sao mãi còn nơi đây?
Trong trái tim ngỡ đã
qua hết cơn đau dài...

Kìa, nụ hôn mùa hạ
sao như còn mê say?
Dù đã không thể chạm
lần nữa, bờ môi đầy...

Kìa, mùi hương mùa hạ
sao cứ còn vương tay?
Cho người thương mùa hạ
ngu ngơ nhớ, tiếc hoài...

Kìa, giấc mơ mùa hạ
lẽ nào còn chưa phai?

...

Viết, khi trưa nay đi về một mình, hẻm vắng, ngập nắng. Bỗng dưng nơi góc đường, dưới vòm cây đổ bóng, một bầy chim sẻ xao xác đập cánh bay lên, hòa vào bầu trời thênh thang trên cao - nơi những đám mây tựa như mấy đóa hoa nở bừng. Không khí đậm mùi mùa hạ, cứ như mình lại được ở trong buổi trưa hoài nhớ năm nào. Dù biết, thực tế thì giờ thậm chí đã tàn mùa thu...

Bởi lòng còn thương, nên luôn ấp ủ những nghĩ suy phi lý?

Friday, October 12, 2012

Cho Áp



Bạn cưới. Nhiều phức cảm không diễn đạt thành lời suốt hôm kia và hôm qua đã được nén lại, nay thấy đến lúc cần được viết ra. Cho bạn. Mượn sáo ngữ mà thành thực xem như thêm một món quà, mừng bạn bắt đầu những bước chân đầu tiên về phía cuộc đời mới với một bờ vai bạn đã chọn đồng hành. 

Thương lắm, khi nhìn thấy bạn hạnh phúc và rạng rỡ trong ngày đáng nhớ đời mình. Quà cáp, lời chúc tụng - cũng chỉ là hình thức, như góp thêm hoa đẹp cho ngày vui. Còn những điều thật tâm, tôi - chúng tôi giữ ở trong lòng, nhưng chắc đủ để bạn cảm thấy. 

Bạn thân như của hiếm, chúng ta may mắn khi có nhau - đúng nghĩa đẹp đẽ, chứ không phải chỉ một danh xưng khoa trương và trống rỗng. Những nụ cười ấm vô tư trao tặng khi kề bên - vô hình, nhưng thấu hiểu. Bao lần quan tâm, bao bận sẻ chia đã cùng với nhau trong suốt một quãng dài. Những niềm vui, những hiểu lầm, những gần gũi, những xa cách - cũng đã qua hết. Còn lại, vẫn là những ngón tay chung một bàn tay. 

Dẫu từ nay có thể sẽ khác. Nhưng tôi vẫn tin, rất tin, bạn theo chồng nhưng không bỏ cuộc chơi. Vì, lại là một may mắn khác, khi chồng bạn cũng đã trở thành bạn của chúng tôi, tự bao giờ. Và còn hơn hết, vì tôi biết bạn là thế nào, và hiểu Áp của chúng tôi là thế nào. 

Ngón tay Áp đã đeo lên chiếc nhẫn ràng buộc của yêu thương. Một nếp nhà nhỏ lại vừa khởi lên hy vọng - không mong là mãi mãi, chỉ cần luôn bình yên và toại nguyện. Chúng tôi cầu chúc cho bạn đơn giản như thế. 

...

Ngày mai là không thể đoán được. Chỉ mong vẫn còn tiếp tục được dự phần trong bất kể hạnh phúc nào của nhau, như bây giờ.

...


Sunday, October 7, 2012

quà của ký ức




đem giấu hết thảy
vào ngày hôm qua
mọi điều gian dối
cả những thật thà...

chỉ xin giữ lại
đêm dài mông lung
cơn mơ dẫu ngắn
tiếc nuối khôn cùng

chỉ xin giữ lại
chút buồn sâu tim
tựa lời nhắc nhở:
yêu thương khó tìm!

đem giấu hết thảy
trong miền lãng quên
cớ sao sót lại
nhớ nhung yếu mềm?

thì, xin giữ lại
một vài dư hương
quà của ký ức
mang đến cuối đường...

...


Thursday, September 27, 2012

Bởi vì sách là thế giới



Chiều xám lạnh, mưa như buông tơ ngoài khung kính, Sài Gòn trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết. Tôi ngồi đây, giữa không gian văn phòng bề bộn với tiếng Norah Jones dìu dặt từ tai nghe, và không thể ngăn nỗi ao ước giản đơn: Được một mình ở góc quán quen, nhấm nháp ly ca cao sữa nóng, và ngắm mưa. Và, nâng niu lần giở từng trang sách mình yêu. Đọc sách, với tôi, không chỉ như một thói quen, mà còn là cứu cánh. Là liều thuốc xoa dịu tâm hồn khi cuộc sống ngoài kia vì mưu sinh mà đôi khi trở nên quá khắc nghiệt và điên rồ. Nên, đừng hỏi vì sao, những lúc mỏi mệt, muộn phiền giăng mắc, tôi lại muốn được bước vào trang sách. Được thôi là mình, được đắm chìm trong thế giới vừa gần gũi mà cũng đầy lạ lùng phía sau câu chữ. Như lúc này.

Tôi không biết tình yêu sách của mình bắt đầu từ khi nào. Nhưng, như yêu thương một ai đó, điểm khởi nguồn không hẳn là quan trọng nhất, đáng ghi khắc chính là những gì nếm trải cùng nhau. Sách đã bên tôi qua dài năm dài tháng, hiện diện trong từng quãng đời có vui có buồn có nhớ có quên. Là chỗ dựa cho nỗi cô đơn, bạn sẻ chia cho những giấc mơ muộn màng. Với sách, tôi tìm thấy tất cả những gì mà ngay trong cuộc đời này còn dang dở. Và cứ thế mà tình yêu tôi dành cho sách lặng lẽ dày thêm.

Ai đó đã từng nói: Một quyển sách hay đến đúng lúc có thể thay đổi cả một con người. Tôi tin, thực lòng. Bởi chính tôi, đã từng may mắn được nhiều quyển sách hay - như những thiên thần hộ mệnh - đến đúng thời điểm cần thiết và nâng tôi dậy, tái sinh những ước vọng, xóa tan những ý nghĩ sai lầm.

Như tôi của năm mười tám tuổi, trượt Đại học và vỡ vụn niềm tin, hoài bão tuổi trẻ lịm tắt, ngỡ như tương lai đã kết thúc ngay từ chưa bắt đầu. Tôi giận mình thất bại, tôi bi kịch hóa mọi thứ và không dám cho bản thân cơ hội tiếp tục theo đuổi ước mơ. Cha mẹ khuyên can hết lời, nhưng tôi chỉ giam mình trong phòng, làm bạn với sách và gặm nhấm sự ê chề. Tôi đọc ngấu nghiến, hết quyển này đến quyển khác, lòng nặng trĩu phiền muộn và cơn tự ngược cũng dần nguôi ngoai. Nhưng, thực sự bản thân được vực dậy, tim lại thắp lửa, chính nhờ vào cuốn Đời thay đổi khi chúng ta thay đổi – mà tôi đã từng bỏ hẳn qua một bên khi thấy tựa đề. Tôi sợ những tác phẩm giáo điều, rao giảng những thứ phi thực tế. Thế nhưng, tôi đã thực sự thay đổi sau khi đọc cuốn sách này. Nó đưa ra những hướng dẫn hết sức cụ thể và hữu ích, mà áp dụng theo đó, tôi thực sự thấy mình được hồi sinh năng lượng sống, lòng yêu đời và niềm tin vào bản thân. Tôi nhận ra, thay đổi không bao giờ là quá muộn, và bất kỳ ai cũng có thể chạm tay đến thành công nếu sau những thất bại dám can đảm một lần nữa bắt đầu.

Như tôi-hai-mươi-ba nôn nóng khẳng định mình đã thực sự trưởng thành, với sự nổi loạn như con sóng ngầm kéo mình ngày một xa vòng tay yêu thương gia đình. Thêm vào khoảng cách thế hệ càng dấy lên những mâu thuẫn mà tôi-khi-đó chỉ biết đổ hết cho Mẹ - người suốt ngày nhắc nhở và yêu cầu phải thế này không được thế kia, dù mình đã ra trường và chuẩn bị đi làm. Ở xa, lười về thăm nhà, mải miết cùng công việc mới và những cuộc vui bè bạn, tôi không màng đến những nỗi lo của Mẹ. Không nghĩ là mình sai, chỉ đơn thuần thấy bản thân đã đủ lớn, và cần được tự do. Rồi một ngày kia, sau trận cãi vã qua điện thoại với tôi, mẹ bị ngất và từ đó phát hiện mắc chứng hở van tim - không thể chịu đựng những xúc động hay căng thẳng quá lớn, tôi cảm giác như muốn tự đấm vào ngực mình một cú thật mạnh. Tôi vội vã về nhà, hối hận và chờ đợi sự tha thứ. Cũng từ đó, bất kỳ khi nào có đủ thời gian, tôi cũng đều về với gia đình, với Mẹ. Và trên những chuyến xe, tôi bắt đầu đọc thử cuốn Hãy chăm sóc mẹ (Shin Kyung Sook) - mua từ khá lâu, nhưng lại không hiểu sao chưa lần nào muốn mở sách. Truyện giản dị mà đầy xúc động đã bóp nghẹn trái tim tôi. Lần đầu tiên, tôi nghĩ đến Mẹ, tuổi già và nỗi sợ hãi không biết một lúc nào đó mình có để lạc Mẹ như các nhân vật trong câu chuyện. Thậm chí là lạc mất Mẹ mãi mãi. Tôi ứa nước mắt với ý nghĩ đó, dù biết, hơn hai mươi tuổi đầu mà rơi lệ thì thật buồn cười, và ủy mị. Nhưng có hề gì, sự ủy mị của tôi là dành cho Mẹ, để biết yêu thương Mẹ nhiều hơn.

Như tôi của chỉ mới năm ngoái đây thôi, chia tay tình yêu đã gắn bó hơn ba năm, và buông tay để mặc anh đi về phía người khác. Ngỡ là mình sẽ bị nỗi đau đánh gục, ngỡ là vết thương sâu lòng sẽ khó liền da. Trong những tháng ngày cô đơn đến cùng cực đó, tôi buộc mình phải can đảm đứng dậy. Tôi học lại cách yêu thương bản thân, tìm lấy niềm vui từ vô vàn những điều vẫn còn rất đẹp ngoài kia cuộc đời. Và dĩ nhiên, an ủi tâm tư mình bằng Sách. Tôi đã đọc Di sản của mất mát (Kiran Desai) vào thời gian này. Bỏ qua bối cảnh câu chuyện vùng Kalimpong dưới chân núi Himalaya cùng vô số những đan cài, lồng ghép khéo léo về cách mạng văn hóa, biến động chính trị, và những hệ lụy từ toàn cầu hóa, thông điệp sâu sắc nhất của câu chuyện này, với cá nhân tôi, chính là tâm thế của con người khi đối diện với tổn thương và mất mát. Không phải tìm cách chối bỏ, hay trốn tránh, mà là can đảm đi xuyên qua đớn đau, chấp nhận rằng mất mát cũng là một điều Được của cuộc đời. Được trải nghiệm, được lớn khôn. Di sản của mất mát là Niềm tin, chứ không phải là Tuyệt vọng. Tôi đã học được điều đó, và tự mình đi qua.

Phùng Quán từng viết: "Có những phút ngã lòng, tôi vịn câu thơ mà đứng dậy!", nhưng với tôi, điểm tựa đó là Sách. Đến tận bây giờ, sách vẫn cứ thế, ở bên tôi và cùng sẻ chia cuộc sống. Mang cho tôi thêm nhiều trải nghiệm đôi khi bị thực tế giới hạn; nuôi dưỡng những giấc mơ để an ổn đời sống tinh thần; làm giàu cảm xúc và những suy ngẫm trong tôi về cuộc đời, về con người; mở ra biết bao điều lạ lùng và lý thú mà nhịp sống chật hẹp mỗi ngày không thể nào nói được hết. Sách, là nơi chốn luôn có chỗ cho tất cả mọi người, tìm đến và ngơi nghỉ, cảm nhận và đổi thay. Bởi vì sách là thế giới (*).

Vậy nên, làm sao tôi có thể sống mà thiếu "thế giới" của mình?

...

 (*) Đây là câu khẩu hiệu (slogan) tôi vốn rất tâm đắc của công ty phát hành sách Nhã Nam - một thương hiệu được khá nhiều người yêu sách hâm mộ vì những đầu sách chất lượng.

Bài viết cho Lazada's blog, hưởng ứng tháng sách Nhã Nam. 


Wednesday, September 19, 2012

This is your day


* hay Thư gửi 30

Mười chín tháng chín hai nghìn không trăm mười hai. 30 đã không còn là 29 hôm nào dở dang.

Không biết viết gì, nhưng vẫn cảm thấy nhất định phải có thư cho 30. Để mừng 30 tuổi mới với những cánh cửa cũ đã khép lại, một đoạn đời vừa đủ dài đã qua, và, chuyến tàu đã ghé bến an yên. Để, như bao lần, mượn câu chữ vụng về thay cho quà tặng, hiến lời chân thành chúc ngày của 30, cuộc đời mới của 30, năm tháng phía trước của 30 sẽ càng tròn vẹn yêu thương với chính mái ấm của mình, lựa chọn của mình.

30 chắc đã thôi mơ, chỉ còn những tâm nguyện dành lại cho "ngọn nến hồng" vừa khởi lên ánh sáng trong ngôi nhà nhỏ thân thương (thiết nghĩ, là món quà tuyệt vời nhất mà số phận đã mỉm cười đầy thiện ý đặt vào tay 30)? Vậy, cũng mạn phép chúc cho ngọn nến bé nhỏ kia sẽ sớm lớn khôn và mạnh khỏe như những gì 30 tin, mong.

Cũng chỉ viết đến thế này thôi. This is your day. Chúc mừng sinh nhật!

Thương,

26-cũng-đã-gần-27.

---

Tái bút: Hoàn toàn không chắc sẽ có thư cho 31, 32, 33... hay không (?!?)


Wednesday, September 12, 2012

Liệu cuộc đời khác có như ta hằng mơ?


Không chỉ tôi, mà tin rằng rất nhiều người, không ít lần ước ao rằng: Giá như mình được thay đổi mọi thứ của hiện tại - của cuộc đời này, để bắt đầu lại với đúng những gì bản thân khao khát - ở một cuộc đời khác. Nhất là với những ai, từng ngày tháng vẫn trôi trong nỗi phiền muộn, chán chường. Nhất là với những ai, sống chỉ đơn thuần là gắng gượng chấp nhận. Nhất là với những ai, nhìn quanh và nhận ra mình chỉ là phận rẻ rúng, nằm bên lề yêu thương. Nhất là với những ai, mặc cảm và tự ti luôn là "thức ăn" chính nuôi sống tâm hồn. Thì, ước ao đó, nỗi hoài mơ một cuộc đời khác, càng mãnh liệt vô cùng. 

Dĩ nhiên khi bạn đang ở trong cuộc đời này, với vô số những u ám và hoài nghi, đớn đau và thất vọng, mất mát và tổn thương, cuộc-đời-trong-mơ kia sẽ tuyệt vời hơn gấp nhiều nhiều lần. Nhưng liệu rằng, giả như bạn có thể chọn cho mình một lần được sống-lại, hoàn toàn khác với bây giờ, thì cuộc đời mới đó có thực sự hoàn hảo như những gì bạn từng mong, mơ? Liệu con-người-khác bạn luôn muốn được trở thành đó có đủ mang đến hạnh phúc xứng với những gì đã đánh đổi? Không ai có thể trả lời. Bởi, cuộc sống vốn khó lường. Và, không có gì là tuyệt đối. Nên, không ai, không một ai, có thể dám chắc rằng sẽ có những gì đang đón đợi nơi cuộc-đời-khác với một con-người-khác - dù mình vẫn luôn nghĩ về từng phút từng giây giữa những tháng ngày tuyệt vọng. Chúng ta chỉ có thể tiếp tục mơ, hoặc can đảm đổi thay - nhưng với tâm thế sẵn sàng cho mọi điều không đoán được ở phía trước? 

Tôi sẽ còn mãi hoang mang trong những điều mơ hồ như thế, cho đến khi tôi gặp Charlie Gordon (trong "Hoa trên mộ Algernon" của Daniel Keyes). Một người may mắn đã được trao cho cơ hội hơn-cả-quý-giá để được trở thành con người mới, sống một cuộc đời mới: Chương trình thí nghiệm nhằm cải tạo trí não con người - đã được thí nghiệm thành công trên chú chuột Algernon. Những gì anh đã trải qua, lạ lùng thay, không nhóm thêm lửa cho khát vọng thay đổi số phận lòng tôi, mà ngược lại giúp tôi - dù hơi trễ tràng - nhận ra rằng: Hạnh phúc chỉ đến với những ai biết chấp nhận - chính con người hiện tại, chính cuộc đời hiện tại của mình. 

Vì sao lại thế? - Những trang nhật ký của Charlie chính là câu trả lời.  

Từ một con người được sinh ra với chỉ số IQ thấp bất thường - là nỗi nhục nhã của gia đình, là thú tiêu khiển của chúng bạn ác mồm, là thiểu năng đáng bị ghẻ lạnh trong mắt cộng đồng; lớn dần lên với sự phát triển thể xác, nhưng tâm trí thì mãi ngây ngô, những nghĩ suy đơn thuần, những xúc cảm yêu - ghét - buồn - giận mà chính bản thân không thể cảm nhận rõ ràng; không thể diễn đạt một câu trọn vẹn bằng câu chữ, chỉ hiểu được những chuyện đơn giản nhất, chơi trò trí tuệ thua cả một con chuột lang - đã biến đổi thành "một miếng bọt biển hút kiến thức", IQ ngang mức thiên tài, làu thông ngoại ngữ, có thể thoải mái đổi trao cùng từ sinh viên đại học đến các giáo sư, tiến sĩ trong mọi lĩnh vực; và hơn hết, biết nhìn nhận mọi thứ bằng con mắt tinh tường, biết lý giải cho những cảm giác bên trong mình, biết đối mặt với quá khứ để tìm lại bản ngã, và biết yêu thương. Bạn nghĩ, chắc hẳn Charlie-mới phải hạnh phúc vô cùng? Cuộc đời mới của anh là tuyệt vời không gì sánh bằng? Nhưng thực tế, đó chỉ là những nhận thức ban đầu khi anh thỏa mãn cùng con-người-mới của chính mình. Còn sau đó, chỉ là một nỗi chán chường, cứ dài ra mãi. Bởi, thông minh hơn, nghĩa là sẽ nhìn thấy được nhiều mặt cuộc sống hơn, nhìn sâu vào mọi ngóc ngách sự việc hơn. Cũng có nghĩa là, những yêu thương hồn nhiên sẽ không còn. Nghĩa là, sẽ không có gì còn đủ sức làm bạn tin tưởng, khiến bạn không hoài nghi. Và đau đớn hơn, là khi bạn phát hiện ra con-người-mới của mình đã không còn thuộc về những không gian ấm áp mà bản thân đã từng, đã không còn được chấp nhận bởi những con người luôn cạnh bên - dù hẳn nhiên có đủ đầy kẻ tốt, xấu; nhưng ít ra còn thừa nhận bạn như với con-người-cũ.  

Vào đúng lúc Charlie-thiên-tài nhận ra những bi kịch của cuộc-đời-mới, cũng chính là thời điểm anh phải đối mặt với một sự thực kinh hoàng: “Lượng trí tuệ nhân tạo suy giảm theo thời gian tỷ lệ thuận với lượng tăng lên”. Đồng nghĩa, anh đang tiến dần về phía bắt đầu: Trở lại là Charlie-thiểu-năng. Cái chết của Algernon như một cú thúc mạnh vào ngực, làm anh đau đến cùng cực, nhưng cũng theo đó mà tỉnh ngộ. Và người đọc, như tôi, cũng tỉnh ngộ. Không phải bởi vì sự trả giá khắc nghiệt cho việc đổi thay số phận, đạt lấy cuộc đời khác, mà là sự vỡ lẽ: Cuộc đời nào cũng có những được - mất của nó, và đôi khi lại nằm ngoài tầm kiểm soát của con người. Vậy thì, hà cớ gì phải đi tìm một vùng trời nào khác, phải biến đổi thành một con người nào khác, sống một cuộc đời nào khác, trong khi ta vẫn có thể tìm thấy hạnh phúc và an nhiên ngay chính trong hiện tại giây phút này? 

Những dòng nhật ký cuối cùng khi Charlie đã bắt đầu suy giảm trí tuệ, chấp nhận đi vào viện dành cho những người thiểu năng, và lời nhắn gửi nhờ đặt hoa lên mộ Algernon, đã làm cho tôi run người. Và nước mắt tự nhiên chảy xuôi. Vì thêm một thông điệp sâu sắc được Daniel Keyes gửi gắm mà sau hết tôi đã nhận ra: Tình yêu thương là thứ quý giá nhất, mà dù bạn có là ai, sống cuộc đời nào cũng đừng nên đánh mất. 

[SG, 12/09/12] 

---


* Bài dự thi Cảm nhận sách hay Nhã Nam, viết cho tác phẩm "Hoa trên mộ Algernon" của Daniel Keyes. 


Sunday, September 9, 2012

Thành phố này có lớn lắm đâu


Thành phố này có lớn lắm đâu
Chẳng phải ta đã từng có nhau?
Sao bây giờ vời xa như thể
Lạc mất vô cùng, tận mãi sau...  

Thành phố này có lớn lắm đâu
Bao bờ vui chung một nhịp cầu
Bao biệt ly vẫn còn gặp gỡ
Cớ sao mình không thể tìm nhau? 

Thành phố này có lớn lắm đâu
Lối đi nào cũng về bắt đầu
Xa mấy cũng có thể quay lại
Vậy mà, mình hai nẻo chênh chao...

Thành phố này có lớn lắm đâu
Trời vẫn xanh, nắng ở trên đầu
Người vẫn bên người sau giông bão
Chỉ ta với mình không còn nhau!  

Thành phố này có lớn lắm đâu
Mà yêu thương sao vội úa nhàu?
Bàn tay vừa rời bàn tay ấy
Thì đã nghìn trùng không thấy đâu... 

Thành phố này có lớn lắm đâu
Bao nhiêu phen nước chảy chân cầu
Nếu hữu duyên sẽ còn hạnh ngộ
Có phải mình... hết rồi nợ nhau?!

...

*  cho ngày 9/9, trống rỗng sau một cuộc vui. khởi hứng từ status của em gái Hanh Phuc.

Thursday, August 23, 2012

Những gương mặt tình yêu của các nàng



Điều đầu tiên phải thú thực, là người viết hoàn toàn không có “vinh dự” được nếm trải tình yêu nhiều đủ để hiểu hết những phức cảm yêu đương của phụ nữ, vốn dĩ luôn phức tạp để hết thảy đàn ông mải miết khám phá suốt xưa lẫn nay vẫn còn mơ hồ. Chỉ là, một sáng cuối tuần thong thả buông mình trong một góc quán quen, nhìn vài cặp tình nhân rộn rã bên nhau, nghe đôi ba lời tâm sự của mấy cô nàng bạn thân từ các cửa sổ Yahoo nhấp nháy, người viết bỗng trộm nghĩ: Phụ nữ có bao nhiêu gương mặt tình yêu mà mình đã biết nhỉ? 

Yêu như là yêu thôi 

Mượn chữ của nhạc sỹ Quốc Bảo trong bài hát Tim anh trôi về em để định danh cho kiểu thứ nhất, dễ hiểu là, yêu hồn nhiên. 

Là yêu anh chỉ vì đó là anh, không nhất thiết “anh” phải thuộc dạng cao cấp phủ người bằng Dolce & Gabbana, lái xế hộp sáng choang, cuối tuần đưa em vào nhà hàng thưởng thức Nghêu hấp bơ kiểu Pháp bên chai vang sóng sánh hương tình; hay… sơ cấp mặc hàng chợ, chạy “giấcmơ mòn vẹt” (xe Dream cũ) thương lắm mới tặng nhau bữa tối canh bún lãng mạn và ngọt ngào. Yêu, không đòi hỏi những thứ “phụ kiện” bảo chứng cho tình yêu mà bao cô gái khác vẫn luôn nằng nặc phải-có như trang sức lấp lánh, váy áo lung linh. Yêu, chỉ cần có anh và em, chia sẻ những khoảng bên nhau vừa đủ cho bây giờ, cũng chẳng cần quan tâm ngày mai sẽ dìu nhau đến được chốn nào. Yêu, đơn giản là sống cho nhau đúng với ba kí tự gọn gẽ và đẹp đẽ đó, không bận lòng với bất kỳ từ đính kèm nào khác. 

Nghe có vẻ sực mùi phim bộ xứ kim chi hay… cải lương xứ mình, nhưng thật vẫn có những quý cô yêu đơn thuần bằng tình cảm mình như thế. Với họ, có lẽ, được yêu đã là diễm phúc, không nên làm tổn hại đến điều tuyệt vời đó bởi những cân đo đong đếm vụn vặt và xấu xí đời thường. 

Dĩ nhiên là thời buổi này, những nàng yêu như là yêu thôi đúng là đã trở nên… hiếm hoi, tìm mòn con mắt. Không nên vội trách các nàng đổi thay, bị vật chất hóa hay đại loại thế, vì xét ra,thực tế còn mấy ai giữ lòng hồn nhiên trong bối cảnh cơn mưu sinh vất vả, nhiều bất trắc và hoài nghi như cuộc sống ngày nay? Nên, yêu anh đã không còn vì chính anh nữa, mà có thể là vì chức vị anh có thuộc “chiếu trên”, vì tài khoản anh luôn có dư bao nhiêu chữ số, vì nhà anh mặt phố hay bố mẹ anh có làm to hay không, vân vân và vân vân. Cũng chỉ là, các nàng cần một sự đảm bảo cho tình cảm của mình, cho việc có xứng đáng xẻ nửa trái tim mà gắn vào một trái tim khác hay không. 

Yêu, vốn là một cuộc đổi trao, có điều giờ thì sự đổi trao đó cần phải xét thêm về nhiều khía cạnh khác hơn là chỉ về tình cảm. Thì người ta phải sống được mới có thể yêu nhau chứ? Phải vậy thôi… 

Yêu không hối tiếc 

Đừng nhầm lẫn, không phải là kiểu yêu hồn nhiên nữa đâu nhé, cái này dùng để thi vị hóa kiểu yêu thứ hai, yêu hết mình (hay yêu hết thân mình cũng được). 

Những cô nàng mang gương mặt tình yêu này vốn thường là những người phức tạp nhất. Vì ở họ, vừa có sự độc lập, tự chủ, đủ để ý thức cuộc đời và tình yêu của mình là do chính mình quyết định, nên sẽ không phải đắn đo quá nhiều với những lựa chọn, và sẽ chấp nhận mọi kết quả dù lựa chọn đó có thể sai lầm; nhưng, cũng vừa có chút gì đó yếu đuối, bản năng, khi luôn muốn được yêu thật thà, hết lòng trao gửi không hối tiếc cho người đàn ông mà họ nghĩ là mình thuộc về, dù có thể không phải là sự thuộc về mãi mãi. 

Những cô nàng kiểu này, cũng chính là những người dễ được yêu và quyến rũ trong mắt đàn ông nhất. Vì một khi đã được họ lựa chọn, thì hãy tin là, họ sẽ yêu người đàn ông của mình hết mình, nồng nàn hết mình, say đắm hết mình. Nhưng cũng đừng vì thế mà ỷ lại, họ đủ tỉnh táo để không trở nên quá lệ thuộc vào bất kỳ ai, và sẵn sàng chấp nhận “thà một lần đau” để đặt dấu chấm hết khi thấy sự hết mình đã trao nhầm người. 

Không hối tiếc, không có nghĩa là không biết nghĩ suy và bảo vệ bản thân tránh những tổn thương. Vì tự các nàng cũng biết, sự thật phũ phàng là đàn ông luôn chỉ thích có được họ như một người tình, nhưng trong cuộc “chạy đua” để trở thành mẹ của những đứa con mình, họ thường bị bỏ lại phía sau. 

Nhiều người sẽ nhanh miệng phán xét những cô nàng yêu không hối tiếc này là quá sức dại khờ, khi hết mình mà chưa chắc hái được quả ngọt. Đừng để các nàng nghe thấy, vì nếu hiền lành họ sẽ bỏ ngoài tai, còn đáo để một chút thì sẽ hỏi vặn lại: Có ai khi mới bắt đầu gieo trồng đã biết chính xác mình sẽ thu hoạch được gì? 

Đừng xa em nhé! 

Vừa mới viết đến kiểu thứ ba này (vốn tính nói về những nàng yêu lệ thuộc, có phần lụy tình), chưa biết gọi tên thế nào cho không kém phần “văn vẻ” như hai kiểu trên thì tiếng Quế Vân não nuột vang lên từ chuông điện thoại của quý cô bàn bên cạnh, bài buồn quen thuộc củaThái Thịnh. Lấy tựa đề gắn vào thấy cũng không đến nổi khiên cưỡng lắm! 

Thì, đừng xa em nhé, dẫu cho có lúc anh hững hờ, lạnh nhạt, xem em như khách qua đường ghé vội. Đừng xa em nhé, dù nhiều khi với anh, em chỉ là một trong vô số những nhan sắc vinh dự được anh gọi là người tình (và dù cho “thứ tự ưu tiên” của em có thấp hơn một vài ai đó). Đừng xa em nhé, vì không có anh, em không biết cuộc đời mình còn có ý nghĩa gì, ngày sẽ thôi là ngày, đêm sẽ dài day dứt. Đừng xa em nhé, vì “em chỉ yêu mỗi anh thôi, mà thôi…” 

Đừng cho là người viết bịa đặt, những câu “sến rện” này cũng chỉ để phản ánh thực tế là, không ít các nàng yêu theo kiểu thế này. Hoàn toàn gắn cuộc đời vào người đàn ông mình yêu, cảm giác như trái đất sẽ đổi trục quay nếu như rời xa “anh ấy”. Dù “anh ấy” có gây ra bao nhiêu lầm lỗi, đối xử với mình lúc tựa nữ thần khi như “osin”, thì vẫn không thể nào thôi yêu. Không thể nào chấp nhận việc buông tay từ bỏ. 

Đây là gương mặt tình yêu của đại đa số những người phụ nữ yếu đuối về mặt tình cảm. Với họ, người đàn ông mình yêu là cả thế giới. Họ không thể tưởng tượng hay chấp nhận được việc bước ra khỏi thế giới đó. Và nếu có một ngày, thế giới đó sụp đổ, có lẽ họ sẽ không tha thiết sống nữa. Không biết nên vui hay buồn, khi họ lại chính là những người giữ chân được đàn ông ở lại với mình lâu nhất. Dù hầu như, chỉ là sự ở lại với lòng thương hại, không nỡ đẩy họ xuống hố sâu tuyệt vọng; hay phần nào đó vẫn còn tiếc nuối một người yêu hiền ngoan rất mực, với khả năng chịu đựng thuộc hàng “top”, luôn bao dung chờ đợi “con đường nào cũng sẽ đưa anh về (lại) bên em”. 

Anh thuộc về em 

Kiểu thứ tư này thì đa số các quý anh không thích chút nào, nếu không nói có phần hơi… sợ: Yêu chiếm hữu. Không phải chỉ đàn ông mới có quyền yêu như thế, nên chớ quá ngạc nhiên! 

Thường gương mặt tình yêu này hay có ở những nàng mạnh mẽ, và có tính… đàn ông trong chuyện yêu đương! (Không phải mọi người vẫn thường mặc nhiên tính chiếm hữu là đặc tính riêng của nam giới đó sao?!) Họ cũng yêu đơn thuần như kiểu một, hết mình như kiểu hai, thậm chí là tỉnh táo hơn, nhưng ngược hẳn với kiểu ba, đó là thay vì lệ thuộc họ lại hoàn toàn muốn “làm chủ” người đàn ông của mình. 

Họ kiểm soát thu nhập, quản lý đời sống, điều tiết… tâm sinh lý và trói buộc người đàn ông bằng mọi cách, để bất kỳ “rối loạn hành vi” nào cũng có thể phát giác kịp thời. Người đàn ông của họ chỉ được phép yêu mình họ, biết mình họ, phải thực hành câu “trong đôi mắt anh em là tất cả” một cách đúng nghĩa nhất. Không được lỡ liếc mắt trông ngang một “sexy lady” nào đó, không được dại miệng khen ai kia nhan sắc hơn nàng. Hẹn hò đúng giờ, đi đâu không có nàng thì phải “báo cáo” trung thực, không được giấu diếm bất kỳ bí mật nào, vân vân và vân vân. 

Lý do để các nàng làm như thế? Bởi quá yêu, họ sẽ trả lời bạn thế đấy. Bạn không tin sao? Kiếm một cô nàng kiểu này mà yêu đi, sẽ hiểu ngay thôi ấy mà! 

Tạm kết 

Không gương mặt tình yêu nào là hoàn hảo. Cũng như không thể khẳng định kiểu yêu nào là đúng, kiểu nào là sai. Rảnh rỗi, tự vẽ ra chân dung các nàng với những cách yêu khác nhau thế này, cũng chỉ là cho bản thân, cơ hội tự “test” khả năng hiểu về một nửa nhân loại của mình đến đâu. Và sau nữa là cho một nửa còn lại, dù Don Juan hào hoa hay “chàng khờ thủy chung”, có cứ liệu để ít nhiều nhận biết được môi son mi cong bên cạnh mình đang… mang gương mặt tình yêu gì. 

Mà, dù có yêu kiểu nào đi chăng nữa, thì muôn đời, đàn ông có bao giờ thôi ngừng yêu phụ nữ đâu? 

[10/2010]

--- 

* vô tình đọc lại bài này, muốn share tặng chị/em/bạn cho vui. bài đăng trên CNMS [số nào không nhớ, 2010] với tên Vĩnh An.


Friday, August 17, 2012

người bỏ bùa ta


người bỏ bùa ta một tiếng cười
không cần hứa hẹn những xa xôi
mà ta cứ chết trong tình ái
rồi tái sinh nơi ánh mắt người 

người bỏ bùa ta bởi nắng vàng
đọng hờ vạt tóc để xốn xang
tay chưa kịp chạm, tim đã nhắc
này hỡi lòng kia, chớ vội vàng

người bỏ bùa ta câu hát tình
cho ta quên hết nỗi điêu linh
ngỡ như trần thế chỉ là thế
một nếp nhà an, ta với mình

người bỏ bùa ta một sớm nào
ngỡ là không thể đến mai sau
ngờ đâu qua hết dài năm tháng
vết khắc sâu tim chẳng úa màu

người bỏ bùa ta suốt cả đời
dẫu vầng trăng mấy độ chia đôi
rừng phong thu trải bao mùa nhớ
ta nguyện chấp mê, chỉ một người 


...  


tự dưng cả chiều nay lẩm nhẩm cái ý "người bỏ bùa ta" ở trong đầu, câu chữ cứ chạy loạn. rồi giờ nó rơi ra đây, thành một bài thơ nhăng nhít giữa đêm [như nhiều lần]. đôi khi, thơ thẩn thế này cũng chỉ là một cuộc chơi với chữ nghĩa, để vui, chứ không dính dấp đến bất kỳ câu chuyện hay cớ sự nào từ đời thực. 

chỉ là, tự đọc lại thấy cũng là lạ. nó sến, dĩ nhiên (nếu không nói quá sến!). nhưng, cũng gợi chút xúc cảm. yêu như "trúng bùa" thế kia, thì đích thị là tình si, là loại tình yêu dễ bị tổn thương nhất còn gì? vậy mà, không ít kẻ, chỉ mong được "bỏ bùa" như thế - một đôi lần trong đời.  

ừ thì thừa nhận, trong đó cũng có ta...


Thursday, August 9, 2012

Ai cũng cần những cái nắm tay...


Bởi những cái nắm tay có thể gọi về cả trời yêu thương
Hơi ấm chia nhau thiết tha hơn ngọn lửa giữa ngày đông giá
Thịt da chạm khẽ mà nhịp tim ồn ào những điều thật lạ 

Bởi những cái nắm tay có thể kể biết bao chuyện tình
Những bỡ ngỡ đầu tiên, những giận hờn níu kéo
Những bước vội bên nhau, những đong đưa ngọt ngào hơn kẹo  

Bởi những cái nắm tay có thể thay cho ước hẹn xa vời
Chỉ cần ngay lúc này, siết chặt nhau, chẳng mong mãi mãi
Chỉ cần bàn tay kia trong tay mình qua hết bão giông không ngần ngại  

Bởi những cái nắm tay có thể nói nhiều hơn hết thảy ngôn từ
Hờ hững hay dịu dàng, nồng nàn hay xa cách
Thành thật hay dối gian - đều nhận rõ mà không cần bất kỳ sát hạch  

Bởi những cái nắm tay là đặc quyền của tình yêu
Nên hạnh phúc vô biên khi trong đời từng được may mắn trao tay cho một nửa
Nên cô đơn vô cùng khi bàn tay nhớ một bàn tay đã không thể chạm đến nữa 

Thì, 
ai cũng cần những cái nắm tay và đôi ba cuộc tình... 
Để
có thứ ủi an khi còn lại một mình.

...  

* viết linh tinh cho hôm nay, Ngày Nắm Tay, 09/08/12.


Tuesday, July 31, 2012

just take a note for 30/07/12


- lại đến quãng lười và chán cảnh đi ăn một mình (hay chính xác là lười và chán một mình). mất cả tiếng đồng hồ xà quần mới quyết định nhét đại vào mồm tô mì vịt tiềm và ly sinh tố sa pô chê. một khi đã ko tha thiết, ăn uống cũng chả thấy ngon. 

- ăn tối về dạo FB được vài vòng thì cơn buồn ngủ ập đến, ko tài nào phản kháng. mở album Barton Hollow của The Civil Wars nghe và ngủ một giấc thẳng đến hơn 23h.  

(nói thêm về The Civil Wars, chính thức mới chỉ biết band này tối qua, nhưng cả ngày nay chết mê chết mệt với album đầu tay của họ. nhạc country, nghe dịu lòng mà ko gợi cảm giác nhàm chán hay cũ mòn. các bản phối lại cứ lành lạnh, nhè nhẹ, lành lạnh, nhè nhẹ... như ngồi cà phê một sáng mưa bay. hình bên trên chính là cover của Barton Hollow.)  

- cảm giác khi tận hưởng việc tắm rửa sạch sẽ, yêu chiều bản thân luôn hết sức thoải mái. nó làm tăng giá trị của tự do và xoa dịu cô đơn. 

- lướt mắt qua vài trang báo mạng và những thông tin được bà con share nhau, thấy toàn chuyện hiếp - giết - cướp [từ tài sản cá nhân đến tài-sản-quốc-gia] vô cùng ko hề dễ chịu. ta đang sống trong một thế giới đầy bất trắc & thiếu nhân tính? 

- ngồi lảm nhảm được đến đây thì lại muốn ngủ tiếp. lúc nào cũng thế, ko thể [hay ko muốn?] từ chối sự mời mọc của những cơn mơ.    

- đang nuôi âm mưu xem lại The Dark Knight Rises vào chiều thứ Tư này, với việc vô-tình-được-off một cách hợp thức hóa. bộ phim hoàn toàn xứng đáng được mình bỏ tiền ra rạp nhiều hơn một lần.  

(lại chen ngang, share với mọi người đoạn thoại mình thích từ phim: "A hero can be anyone. Even a man doing something as simple and reassuring as putting a coat around a little boy's shoulders to let him know that the world hadn't ended." - dẫn về từ imdb cho chính xác câu chữ.)  

- to-do-list còn vài việc phải hoàn thành trong tuần này. 

(tính gạch vài cái đầu dòng treo status, ai dè cũng được thêm một entry vơ vẩn cho tag "diary lan man". giờ thì chính thức đi ngủ.)

...

* viết xong đã là 31/07/2012


Thursday, July 19, 2012

Phố bây giờ có còn hát tình ca?


[photo by duonglnt - deviantart.com] 

Phố bây giờ có còn hát tình ca
Bằng da diết điệu Jazz buồn năm cũ?
Tình nhân xưa bước chân còn vết dấu
Hay cũng phai như sỏi đá u buồn?  

Phố bây giờ có giữ lại yêu thương
Nơi góc quán quen, bộ bàn ghế nhỏ
Vạt tóc chiều hôm, nụ cười thuở đó
Biết có vẹn nguyên hay đã xa mờ?  

Phố bây giờ có còn những vần thơ
Ai viết trao ai thay lời muốn ngỏ?
Mùi yêu dấu có còn nồng cơn gió?
Hơi ấm thân quen chắc lạ xa rồi?  

Phố bây giờ biết còn nhớ đến tôi?
Đã từng có đôi, đã từng cô lẻ
Từng hoang hoải mơ tháng ngày thơ trẻ
Từng gục đầu ôm quên lãng vào lòng...  

Phố bây giờ có muốn nói gì không?
Với bao nhiêu chiếc hôn còn bỡ ngỡ
Với bao nhiêu hẹn thề hoài dang dở
Với bao nhiêu giọt nước mặn môi gầy  

Phố bây giờ rộng lắm một vòng tay
Nhưng không thể níu những điều đã vỡ
Cây trút lá rơi dài như hơi thở
Màu nắng loang tựa vệt mắt ai buồn  

Phố bây giờ trơ một mảnh trăng suông
Đêm gió cuốn ta trôi về gác nhỏ
Những gì đã qua, những gì từng có
Cũng chỉ như mưa rớt cuối hiên nhà!  

Phố chưa bao giờ thôi hát tình ca
Nhưng bởi riêng ta không còn mơ nữa
Nên chỉ nghe thấy điệu buồn vôi vữa
Dẫu phố còn vang câu hát xanh ngời...  

Phố mai này còn ai sẽ chờ tôi?  

...  

* lại thơ nhảm giữa đêm, khởi hứng từ câu status của Zenda.  


Tuesday, July 17, 2012

Những mẩu rời của tháng Bảy



* là những mẩu cảm xúc rời rạc, linh tinh, vơ vẩn, chẳng cái nào liên quan đến cái nào mà tôi đã được tháng Bảy ban tặng. Tôi gọi là ban tặng, vì dù có vui hay buồn, cảm xúc vẫn là điều quý giá khi tôi biết mình còn đang ở đây, giữa cuộc đời. Với những kẻ đôi lúc cứ mãi như thuộc về một cõi mơ hồ nào đó, cảm xúc là sợi dây níu chân, là totem cho mình biết sự tồn tại.

...

1. Em gái thi đại học. Tôi đón nhận tin này cũng lại bằng sự ngỡ ngàng: Mới đó đã 9 năm. Nhưng lạ lùng thay, chỉ ngỡ ngàng một chốc, rồi thôi, không có tiếc nhớ nào theo về. Ngay cả khi đưa đón em gái suốt hai ngày thi cử, nhìn và cảm nhận vô vàn trạng thái, xúc cảm khác nhau của những thí sinh và các bậc cha mẹ, tôi vẫn không mảy may gọi dậy bất kỳ hoài vọng nào. Có lẽ ngày đó tôi vốn hời hợt với những kỳ thi, nên, chẳng có gì để lưu lại trong vùng nhớ.


2. Càng lúc tôi càng thấy sự mâu thuẫn nội tại lớn kinh khủng! Tôi già đi, ủy mị và đa cảm hơn, nhưng cũng tàn nhẫn vừa đủ để thấy mình tàn nhẫn. Thủy chung với nhiều điều và cũng bội bạc nhiều thứ khác. Thích được yêu thương nhưng vẫn không dứt đam mê sự cô độc. Nói chung, chưa bao giờ tôi phủ nhận mình phức tạp. Chỉ là, đôi khi, cũng thấy có một ít, một ít thôi, mệt lòng.


3. Tình cờ được nhìn lại vài khuôn mặt - có cũ, có rất cũ - nhờ vào Facebook, thấy vui vui. Mà thực ra lần nào chẳng thế, tìm lại được ai đó - dĩ nhiên là ai đó tôi quan tâm hay đã từng quan tâm - giữa thế giới mạng bao la, tôi đều thấy vui râm ran suốt dài ngày. Kết-nối-thực dẫu đứt đoạn hay đã không còn, nhưng ít nhất có lại kết-nối-ảo này cũng đã là duyên may. Có khi chỉ thấy một status báo hỉ sự, báo bình an, là đủ để tôi chia vui cùng, rất thành thực.


4. Có một buổi sáng, gần đây thôi, tôi lại có dịp chạy xe thật chậm và ngắm nhìn đường phố. Những hàng cây lấp lóa nắng, bầu trời trong như đôi mắt năm nào, gió thưa thớt nhưng đủ mát lành. Xe và người và những dòng chuyển động không ngừng như thường nhật. Tôi lại thấy bình yên sâu thẳm và tình yêu Saigon lần nữa thức dậy. Nồng nàn.

Nhiều, rất nhiều người khi nghe tôi nói mình yêu thành phố này đều có chung một câu hỏi: "Sao lại yêu nó?"  - Tôi biết phải trả lời thế nào, vì, yêu như là yêu thôi.  


5. Áp sắp cưới, sẽ vào tháng Mười. Thấy bạn bắt đầu xôn xao lo nghĩ, tất bật chuẩn bị, tự dưng mình còn vui, còn nôn nao hơn cả bạn. Một cánh cửa mới đang mở ra, và bạn sắp bước vào. Có vô vàn điều không thể đoán trước đón đợi, dĩ nhiên, tôi - chúng tôi - mong bạn hạnh phúc. Sẽ chọn mua tặng bạn một bộ váy đẹp nhất như đã hứa.

Nhận thêm một thiệp cưới sẽ lại thấy mình lẻ loi? Ừ, cũng có thoáng nghĩ vậy thật. Nhưng, biết làm sao, khi duyên nợ là món quà của riêng mỗi người.


6. Tôi đã có cho mình một hình xăm như dự định từ giữa tháng Sáu, và như mong muốn đã khá lâu rồi. Tôi hài lòng với quyết định này, và vẫn còn đang ngây ngất mỗi lúc khẽ chạm tay vào những vết khắc sau gáy. Nói nghe kỳ dị, nhưng hôm ấy, khi nhắm mắt lại và cảm nhận rõ rệt kim xăm đang nhảy múa trên da thịt, bất giác tôi, lần đầu tiên, nhận ra hết sức mạnh mẽ rằng mình thực sự làm chủ cơ thể mình, cuộc đời mình.


7. Mới đó đã ba tháng tôi rời VNG. Nhìn lại, thấy không còn nhớ nhung. Chẳng tiếc chẳng thương. Hôm trước có dịp chạy ngang qua Flemington, lòng cũng chỉ im tiếng. Thì, đã bảo, tôi vốn là Bò cạp máu AB.


8. Lâu rồi không ngồi cà phê một mình, và đọc sách, hoặc viết vẩn vơ. Một số quán cũ cũng lâu chưa ghé.


9. Dường như Saigon đã đang đi sâu vào mùa mưa...