Wednesday, December 12, 2012

12.12.12



Muốn mượn cớ ngày-đẹp-nhất-năm để (lại) lảm nhảm những điều không đầu không cuối. Những cảm xúc mà suốt cả tháng qua đôi khi dâng lên như một cơn nhớ đau lòng nhưng không tài nào có thể rơi ra tròn vẹn thành lời. Thì, cũng có những lúc thất bại với câu chữ, để mặc tim mình ấp ủ bằng một ngôn ngữ riêng.

... 

1. Tháng cuối cùng mở ra với chuyến đi Dalat lần thứ tư trong năm. Vội vã, nhiều trắc trở, thời gian tận hưởng ngắn ngủi - vậy mà cũng kịp cho chính mình vài ghi khắc. Đặc biệt là đêm liêu trai trong Cung Tơ Chiều, thả mình cùng những bản tình day dứt khiến nỗi nhớ và niềm riêng cứ như sắp ứa thành dòng nơi khóe mắt. Nhưng may sao, vẫn giữ lại được sâu lòng. Có những lời hát bình thường vô nghĩa, nhưng khi được cất lên đúng lúc lại sở hữu sức mạnh không thể lường trước, đánh gục bất kỳ ai. 

(Giống như suốt hai ngày nay, tôi chỉ nghe duy một bài hát vô tình bắt gặp, và gặm nhấm nỗi dày vò từ nó...)

2. Có những khuya, tự dưng thấy mình cô đơn đến tội nghiệp. Lại nghĩ mông lung, nhớ lung tung và mặc mình chìm đâu đó. Nhận ra, không phải không thèm được yêu thương. Thế nhưng, tất cả những yếu mềm, ủy mị đó cũng chỉ dám buông thả trong lòng đêm tối. Bằng những status sến súa (trong mắt nhiều người) không màng ai mai mỉa, những đường link được share thay lời nói hộ tâm tư. Rồi ngay khi mở mắt chào ngày, hết thảy được giấu nhẹm vào bên trong, tôi lại bước vào nhịp thường nhật như chưa từng có mấy khoảng tự thương mình. 

3. Vẫn nuôi lòng tin duyên nợ là món quà của tạo hóa, hèn nhát đợi chờ số phận một cách vô dụng. Biết làm sao, khi bản thân không phải - hay chưa từng - là người thích giành giật yêu thương? Đành, tự AQ, mọi điều cứ để thuận lẽ tự nhiên... 

4. Đọc một câu chuyện trên mạng về thành công, về hạnh phúc thực sự, thấy mình chắc sẽ còn xa cái cột mốc được gọi là Thành Công kia nhiều lắm. Vì, dù đáng tủi hổ vẫn phải thừa nhận: Tôi không có tham vọng. Nhưng Hạnh Phúc, có lẽ sẽ làm được. Bởi, với một kẻ dễ hài lòng và đang học cách Chấp Nhận như mình, tin là hạnh phúc không nỡ ghẻ lạnh mà rời xa. 

5. Thực ra, mình vẫn nuôi nhiều những ước mơ hão huyền. Nhưng, các kế hoạch tương lai - hay những giấc-mơ-biết-giới-hạn thì đơn giản và gọn gàng lắm. Chỉ cần bình an đạt được tuần tự những việc trong to-do-list, từ đây cho đến năm 35 tuổi - mốc thời gian mình tự đặt ra để dừng lại hết những rong chơi vô vị - là đã Đủ. Hầu hết là cho cha, mẹ, dì và em gái. Bản thân thì có một ảo vọng, nhưng cứ cất lại. Để đó. 

6. "Đè nén con người thường không phải là trọng lượng, mà lại là những gánh nặng vô hình." Thấm thía câu này dễ sợ. Nhất là quá nhiều khi gánh-nặng-vô-hình thậm chí khiến tôi trở nên lần đầu tiên sau nhiều năm bắt đầu đã bỏ thêm Cái Chết vào từ điển bản thân; hay đôi lúc dẫn dắt tôi đến những ý nghĩ độc ác và hoài mộng những điều viển vông. Vào những quãng ấy, hơn bao giờ hết tôi thấy biết ơn việc thụ hưởng sự giáo dục nghiêm khắc từ gia đình và những ràng buộc đạo đức cùng ý thức về thân phận mình đã giữ tôi ở lại cùng đời thực. Đối diện, và dù đau đớn, vẫn tiếp tục đi tới, xuyên qua nó. 

7. Một trong những may mắn lớn nhất, mà tôi cũng xem là thành tựu lớn nhất, là tôi có cho mình những liên hệ quý giá. Họ, có thể không cùng cảm nhận về tôi như tôi cảm nhận về họ, nhưng luôn là nguồn năng lượng tích cực giúp tôi nhận ra, ngay trong những thời điểm vực sâu, rằng tôi vẫn có được quà tặng của riêng mình trong kiếp sống này, vẫn có động lực - ít nhất là được sánh vai cùng họ lâu dài hơn nữa - để mà đứng lên và cố gắng. Bạn bè, với Bò Cạp vốn là thứ quan trọng chỉ ngay sau Gia đình. 

8. Tôi cũng giống vài anh/chị/bạn mình, hết sức buồn cười khi thấy nhiều người hoang mang, hoài nghi và lo lắng tột cùng về Ngày Tận Thế (mà ai cũng biết là ngày nào đấy!). Hiển nhiên tôi tin rằng nó không có thật, nhưng, cho dù nó có thật, cũng có gì đáng lo nghĩ khi tất cả đều sẽ tan biến? Nói không phải chứ thỉnh thoảng, tôi đã không ít lần điên rồ nghĩ là Tận Thế nên đến sớm hơn. 

... 

Lại đến điểm không biết viết gì tiếp theo, tay cũng muốn ngừng typing. Nghĩa là, xem như đã trút cạn vừa đủ. Vừa đủ để ngay sau khi entry này được post lên, tất cả về Không. Như bao lần. 

Cái tôi này sẽ đi ngủ, thật yên, để một cái tôi khác sẵn sàng tái sinh kiêu hãnh chờ ngày mới đến. Và lại đi cho cùng tháng cùng năm. 

Xung quanh cuộc sống vẫn tràn đầy. Nhỉ?!


No comments:

Post a Comment