người bỏ bùa ta một tiếng cười
không cần hứa hẹn những xa xôi
mà ta cứ chết trong tình ái
rồi tái sinh nơi ánh mắt người
người bỏ bùa ta bởi nắng vàng
đọng hờ vạt tóc để xốn xang
tay chưa kịp chạm, tim đã nhắc
này hỡi lòng kia, chớ vội vàng
người bỏ bùa ta câu hát tình
cho ta quên hết nỗi điêu linh
ngỡ như trần thế chỉ là thế
một nếp nhà an, ta với mình
người bỏ bùa ta một sớm nào
ngỡ là không thể đến mai sau
ngờ đâu qua hết dài năm tháng
vết khắc sâu tim chẳng úa màu
người bỏ bùa ta suốt cả đời
dẫu vầng trăng mấy độ chia đôi
rừng phong thu trải bao mùa nhớ
ta nguyện chấp mê, chỉ một người
...
tự dưng cả chiều nay lẩm nhẩm cái ý "người bỏ bùa ta" ở trong đầu, câu chữ cứ chạy loạn. rồi giờ nó rơi ra đây, thành một bài thơ nhăng nhít giữa đêm [như nhiều lần]. đôi khi, thơ thẩn thế này cũng chỉ là một cuộc chơi với chữ nghĩa, để vui, chứ không dính dấp đến bất kỳ câu chuyện hay cớ sự nào từ đời thực.
chỉ là, tự đọc lại thấy cũng là lạ. nó sến, dĩ nhiên (nếu không nói quá sến!). nhưng, cũng gợi chút xúc cảm. yêu như "trúng bùa" thế kia, thì đích thị là tình si, là loại tình yêu dễ bị tổn thương nhất còn gì? vậy mà, không ít kẻ, chỉ mong được "bỏ bùa" như thế - một đôi lần trong đời.
ừ thì thừa nhận, trong đó cũng có ta...
No comments:
Post a Comment