Tự dưng lúc này muốn viết mỗi ngày, như cái dạo say sưa với mỗi chuyển động nhỏ nhất của tâm tư mình thuở nào.
Tựa soi gương nhìn lại, khi mỗi phần thời gian mình đã qua đi. Có gì đáng nhớ thì cố giữ lâu hơn một chút, trước khi Quên về sớm thôi. Có gì muốn quên thì cũng soi kỹ một lần, trước khi sẽ thực sự mờ nhạt.
(Nhưng nhiều thứ, nhớ - quên đã từ lâu không còn tùy thuộc ở mình!)
...
Thêm vài gạch đầu dòng cho hai ngày đầu tuần:
- Những lẩn thẩn của bản thân trong suốt gần đây vốn dĩ chưa tường tận, thì mừng như nghe một lời tri âm hay được một vòng tay chia nỗi niềm khi bắt gặp một câu - tưởng như không liên quan - của nhạc sỹ Quốc Bảo: "Ở lưng chừng dốc núi, khổ sở nhất là tâm trạng nước đôi, không biết nên trèo tiếp hay thả mình rơi xuống." Hóa ra, có lẽ mình đang ở lưng chừng (?!?)
- Sự ngụy biện đã không thể lấp đầy khoảng trống 14/2 này.
- Thực sự có lúc, phải cố chấp với dại khờ mình để tìm ít ỏi niềm vui. Vốn dễ hài lòng, nên thế thì cũng vui rồi!
- Ôm nhiều nghĩ ngợi trong từng ngày cũng không đến nổi quá mệt lòng. Ấy là đa cảm một chút mà chọn được cho mình đúng điều cần giữ, thứ cần bỏ.
- Đáng vui mừng là tinh thần làm việc đã trở lại như bình thường. Và suy nghĩ vớ vẩn nhiều thế nhưng thật ra vẫn còn yêu được đời.
- Những trìu mến vẫn dành riêng cho người.
...
hoá ra anh vẫn còn nghĩ nhìu về 14/2.
ReplyDeleteem chắc đạt đến cảnh giới rồi anh, ko bùn gì hết.
anh hem có buồn, chỉ là trống rỗng, mà anh thì hem có thik cái sự trống rỗng đó lắm, nên đâm ra nghĩ ngợi :)
ReplyDeletedạo này thấy em post bên FB nhiều hen :)
ReplyDeletethích đọc ở đây hơn, hihi
ReplyDelete@ c.Sâm: em post cả 2 bên lun! :D nhưng ở đây là 'nhà' mà, vẫn ấm cúng hơn! :)
ReplyDelete