Có lẽ vì nhiều quá lạnh lùng đời nên ta cần lắm một vòng tay
để siết chặt nhau trong những đêm dài không ngủ
cho cơn mộng mị ngỡ là không bao giờ đủ
cũng sẽ khép lại khi bình minh đánh thức bằng nụ hôn nồng...
Có lẽ tại ông Trời khéo dệt một sợi chỉ hồng
nối trái tim ta vào trái tim người bằng liên kết vô hình, nhưng bền chặt
nên qua hết mấy bận bão giông, bao mùa nước mắt
ta vẫn mở cửa vườn xưa tha thiết đón bước chân người...
Có lẽ sau vô số hoài nghi, tuyệt vọng, những nỗi đau không lời
bàng hoàng nhận ra bài thơ nào ta viết cũng vẹn nguyên hình bóng người trong đó
dẫu đã xa nhau, đã dặn lòng từ bỏ
nhưng thực tâm mãi chỉ day dứt vì một ánh mắt hôm nào...
Có lẽ dù chưa bao giờ được nếm trọn vẹn những hương vị ngọt ngào
nhưng vẫn tin cuộc đời bao dung sẽ không đành lòng bạc bẽo
cùng nhau thắp lại ngọn lửa từ tro tàn lạnh lẽo
quay lại từ nơi bắt đầu, sẽ có thể bước xa hơn?
Có lẽ không thể đoán trước kết cục nào ở cuối con đường
nhưng hạnh phúc chính là trong mỗi dấu chân ta đang cùng sánh bước
cho nhau thêm niềm tin, bỏ qua những thường tình mất - được
có đau lần nữa thì cũng vẫn biết ơn những thứ đã từng!
Có lẽ phải tin rằng số phận đã mang ta lại về gần
và thương yêu vốn dĩ là một câu chuyện kỳ lạ
có ai biết được mình sẽ phải nợ phải duyên với chỉ một giữa triệu người xa lạ
để sau biết bao kết thúc, vẫn cho nhau một lần nữa bắt đầu?!
...
* Tặng "mày" và những trái tim đang "yêu lại từ đầu"...
No comments:
Post a Comment