Những sáng Chủ Nhật, nếu có dịp cafe cùng nhau, tôi và mấy bạn thân hay chọn một quán ngoài trời nào đó, hoặc góc đường - nơi có thể ngồi nhấm nháp một tách Macchiato thơm lựng và ngắm phố xá và nghe những rộn rã hòa âm của đô thị. Tôi hay ví von là mấy khoảng cần ồn ã một chút để thấy đời vừa vui, và để biết mình đã bắt đầu thuộc về thành phố này, nhiều hơn.
Thuộc về con nắng ấm chiếu nghiêng trên vỉa hè, nơi có vài đôi tình nhân cả Tây lẫn Ta dắt tay nhau bách phố. Thuộc về những dòng xe nối nhau không dứt như những bản nhạc trong một playlist dài được mở với chế độ repeat. Thuộc về những bất tận vui buồn, những mơ mộng, những toan tính mưu sinh mà tin chắc tất cả những người quanh mình - dù đang nói cười trong quán hay tất tả trên đường - ít nhiều cũng nặng lòng như thế. Thuộc về những vòng xoay mờ khói xe, vang tiếng còi. Thuộc về những hàng me rắc lá như ru trong ánh ngày vừa lên. Thuộc về một góc quán quen, một con hẻm thân thuộc.
Thuộc về mưa - nắng hai mùa vẫn qua.
Thuộc về Sài Gòn, dù là chưa cần thực sự phải bận tâm hay đòi hỏi sự thuộc về này có được dài lâu.
Nhờ lòng phố bao dung, mà những phận di thê như tôi, như bạn tôi đây, sau nhiều những hoài nghi, những lo toan mê mải, đã tự nhiên nhận ra lớn lên trong mình cảm giác thuộc về đầy trìu mến đó. Như cây đã bén rễ. Như có một phần đời đã ở lại.
Trong suốt buổi sáng nay ngồi ở Paris Deli, tôi đã nhận ra điều đó rõ hơn bao giờ.
Và khi một người bạn cất giọng thì thầm "Sài Gòn mưa trưa nắng sớm, tìm cho ra ngôi quán quen..." - dù có đôi chỗ còn sai lời - tôi đã để tâm tư mình hát theo không dứt, và bâng khuâng thấy là, đã có câu trả lời cho thành phố này.
- Dĩ nhiên là có. Cũng đã khá nhiều rồi!
...
Đọc lâu lắc mà chưa thấy hết SG, hehe
ReplyDelete