Đã từ lâu lắm rồi, tự bản thân cũng ý thức được rằng đó không còn là tình yêu nữa.
Không đủ day dứt những cơn mơ lúc gần về sáng, hay thổn thức một nhịp tim bất thường khi nghĩ đến nụ cười nghiêng nắng, cái nắm tay xưa, những câu thơ cũ. Cũng không có tiếc nuối, hay đớn đau, hay những phức cảm nặng lòng mỗi lúc nhớ về.
Chỉ là thứ cảm giác dịu dàng, ngọt nhẹ, và man mác như mới vừa chỉ đâu đây. Cảm giác như bàn tay mình có thể chạm lại được bàn tay đó, một chút thật gần, để gọi hết những ký ức quay trở lại (dù sự thật là giờ đây, cả hai đã thuộc về những khung trời khác, không còn chung nhau bóng nắng, cơn mưa nữa).
Nhưng chỉ là một khoảnh khắc, vậy, rồi thôi.
Buông tay, trả đúng dư hương xưa về lại miền hôm qua thăm thẳm. Không luyến thương quá nhiều, không cưỡng cầu bất kỳ đổi thay nào. Đơn giản là chấp nhận, với bức tranh đẹp đã gắn mác Ngày Xưa đó. Chấp nhận một cách dễ chịu nhất.
Sau dài lâu năm tháng, cách biệt tâm tư, vẫn có thể xanh rượi lòng mình khi bỗng một lúc chợt nhớ như thế, chỉ có thể là Tình Đầu.
...
"Mối tình đầu của tôi có gì?
Chỉ một cơn mưa bay bay ngoài cửa lớp
Là áo người trắng cả giấc ngủ mê
Là bài thơ cứ còn hoài trong cặp
Giữa giờ chơi mang đến lại mang về..." (Đỗ Trung Quân)
...
Biết ơn khi có thể gọi thành tên, và vì vẫn vẹn nguyên ở đó trong một phần đời đã qua.
...
* Viết sau một đoạn chat, và một đoạn nhớ.
No comments:
Post a Comment