Khi người ta bệnh, và vật vờ trong những cơn tỉnh - mê, thì thường người ta thích không cần phân biệt tỉnh - mê nữa. Tôi cũng không ngoại lệ.
.
Đêm qua tôi lại bay. Cao lắm kìa, trên tuốt luốt những ngọn cây khổng lồ lớn hơn cả những ngọn núi. Nhìn xuống phía bên dưới thì chỉ là những vệt màu nhập nhoạng không còn phân định màu sắc nào là màu sắc nào. Tôi bó gối trên một chỏm mây màu vàng nhạt, bám dính trên đầu ngọn cây cao nhất - tôi đoan chắc là ngọn cây cao nhất và nhìn trải ra xa khắp quanh mình. Chỉ thấy mông mênh là gió. Tôi cuồng si với gió đến độ muốn một lần thôi, ngay lúc ấy, được để nhục dục dẫn lối, trần trụi ngay lúc ấy, hả hê một cơn làm tình say mê với gió. Mà có gì đâu phải ngại ngay trong cơn mơ mình. Nên tôi cứ thế say mê...
.
Rồi tôi thấy mình nằm sóng xoài trên một bãi biển không người, ngập ngụa trong cát ấm, từng đợt triều xối xả những nỗi niềm trắng dã vào đôi chân. Nắng không quá chói nên tôi ngước nhìn đủ rõ những cánh hải âu đang mải miết múa lượn qua từng vòm mây nhạt. Hình như lúc vừa nãy thôi tôi còn ở trên cao tít kia?
.
Đêm nay tôi không bay nữa. Tôi ngật ngưỡng đi qua những vùng mơ không rõ hình hài. Cơn bệnh gặm nhấm hết thảy sức lực, sự minh mẫn và lòng yêu đời cố hữu của tôi. Tôi về lại thể xác này của mình, và trỗi dậy những nỗi thèm rất đỗi sinh lý và con người. Trên hết, tôi thèm được ôm ấp bởi những con người, chứ không phải là gió, là cát, là những con sóng đi hoang hay những vệt nắng mơ hồ.
Rồi tôi lại thèm như một đứa trẻ, nũng nịu vùi mình trong lắng lo, yêu thương của mẹ cha.
.
Ai đó lúc tôi chập choạng đi vào giấc ngủ hỏi tôi là: Khi người ta bệnh nhất, yếu nhất, người ta lại thèm thuồng nhiều thứ nhất và khát cháy nỗi nhớ nhà, nhớ thân thuộc nhất; còn cậu thì sao? Tôi mạnh miệng trả lời là tôi thì không.
"Tôi thì không, một chút nào!"
Đừng nhìn tôi như thế, ừ thì, tôi nói dối đấy.
...
.
Đêm qua tôi lại bay. Cao lắm kìa, trên tuốt luốt những ngọn cây khổng lồ lớn hơn cả những ngọn núi. Nhìn xuống phía bên dưới thì chỉ là những vệt màu nhập nhoạng không còn phân định màu sắc nào là màu sắc nào. Tôi bó gối trên một chỏm mây màu vàng nhạt, bám dính trên đầu ngọn cây cao nhất - tôi đoan chắc là ngọn cây cao nhất và nhìn trải ra xa khắp quanh mình. Chỉ thấy mông mênh là gió. Tôi cuồng si với gió đến độ muốn một lần thôi, ngay lúc ấy, được để nhục dục dẫn lối, trần trụi ngay lúc ấy, hả hê một cơn làm tình say mê với gió. Mà có gì đâu phải ngại ngay trong cơn mơ mình. Nên tôi cứ thế say mê...
.
Rồi tôi thấy mình nằm sóng xoài trên một bãi biển không người, ngập ngụa trong cát ấm, từng đợt triều xối xả những nỗi niềm trắng dã vào đôi chân. Nắng không quá chói nên tôi ngước nhìn đủ rõ những cánh hải âu đang mải miết múa lượn qua từng vòm mây nhạt. Hình như lúc vừa nãy thôi tôi còn ở trên cao tít kia?
.
Đêm nay tôi không bay nữa. Tôi ngật ngưỡng đi qua những vùng mơ không rõ hình hài. Cơn bệnh gặm nhấm hết thảy sức lực, sự minh mẫn và lòng yêu đời cố hữu của tôi. Tôi về lại thể xác này của mình, và trỗi dậy những nỗi thèm rất đỗi sinh lý và con người. Trên hết, tôi thèm được ôm ấp bởi những con người, chứ không phải là gió, là cát, là những con sóng đi hoang hay những vệt nắng mơ hồ.
Rồi tôi lại thèm như một đứa trẻ, nũng nịu vùi mình trong lắng lo, yêu thương của mẹ cha.
.
Ai đó lúc tôi chập choạng đi vào giấc ngủ hỏi tôi là: Khi người ta bệnh nhất, yếu nhất, người ta lại thèm thuồng nhiều thứ nhất và khát cháy nỗi nhớ nhà, nhớ thân thuộc nhất; còn cậu thì sao? Tôi mạnh miệng trả lời là tôi thì không.
"Tôi thì không, một chút nào!"
Đừng nhìn tôi như thế, ừ thì, tôi nói dối đấy.
...
Đêm qua bịnh, còn ráng mần tình với cơn gió của tui.
ReplyDeleteĐêm nay bịnh, còn ráng thức viết entry, đổi theme.
Đêm mai khỏe đi,
Hen!
Bịnh là để ngủ, còn ở đó mà "..." với gió với trăng gie :))
ReplyDeleteThế hôm nào khoẻ mình đi chơi nào :D
Úi, vậy chị cũng bịnh nà. Khi nào chị khỏe thì em cũng đi chơi với chị hen!?
ReplyDeletenhớ bịnh nặng nặng zô nha chị :))
ReplyDeletetks all, sẽ gắng chóng khỏe.
ReplyDelete@Quăng: e hứa là sẽ đi chơi đó nhá... :D
@Ne: hừ, ham hố quá đấy, chỉ vì đi chơi mà đòi bịnh nữa kìa.
chị mà bịnh, nhớ cho chị ăn hủ tíu T.H hen.
ReplyDeletehủ tíu Tùng Hưng ^^
ReplyDelete