cứ thế mà những người không duyên bước qua cuộc đời nhau
vừa kịp gieo vài giọt nhớ thương đã lại xa ngái
vừa kịp lớn trong nhau nỗi niềm vụng dại
đã đành nói lời phai phôi!
cứ thế mà những người không duyên sẽ hóa mây trời
lững thững trôi về miền riêng tư, khuất lấp
mấy lần yêu thương, mấy lần chất ngất
cũng không đủ giữ lấy lòng nhau...
cứ thế rồi người đi cũng buồn, mà kẻ ở cũng đau
nước mắt chảy xuôi, hay nuốt ngược cũng nhói lòng rất thật
lẻ loi đi tiếp những quãng dài tất bật
mê - tỉnh bao lần, rồi có gặp đúng duyên?
nhưng dẫu sao vẫn yêu cái cách của những người không duyên
đến với nhau bằng ngay-lúc-đó chứ không cần ước hẹn
không cần nói yêu đương mãi mãi nguyên vẹn
chỉ cần sống đủ cho lúc này, và đủ nhớ... mai sau...
nên dẫu vẫn có vô số những lận đận đớn đau
mà người ta đổ lỗi cho là vì mình không duyên số
nhưng cứ yêu nhé, chớ ngại ngần đau khổ
không đi hết suốt một đời cũng đâu phải quá trái ngang?
đi cùng nhau chỉ một đoạn, rồi lỡ làng
nhưng đã dành trọn cho nhau những điều rất đẹp
nhưng đã sống trong nhau những đáp đền nối tiếp
thì buông tay rồi, cũng có thứ hạnh phúc sẽ được gọi thành tên (?!?)
nên vẫn cứ yêu câu chuyện của những người không duyên
cái cách họ yêu, chia tay và những vệt mơ dài để lại...
luôn luôn cuộc đời này,
không có gì là mãi mãi!
hix, bài thơ hay quá, đúng như tâm trạng của....con bạn mình
ReplyDeleteem thích nhất hình ảnh những vệt mơ dài...
ReplyDeletenhưng mà dở dang... lắm lúc thật đẹp...
bai tho hay qua, rat tam trang :) Thanks
ReplyDelete"Chỉ cần sống đủ cho lúc này, và đủ nhớ... mai sau..."
ReplyDeleteỪ, the thoi cung du roi! :)