Monday, January 25, 2010

Cũng đã quên mất nhau


Dẫu biết những khoảng cách tháng năm và xa xôi ký ức đã là một cơn triều lớn xóa nhòa hết thảy những luyến thương tuổi thơ ngây như những dòng nguệch ngoạc buồn vui trên cát, nhưng khi thấy rõ sự cách trở lớn đến dường nào và phai phôi sâu sắc đến độ nào, thì vẫn không thể ngăn lòng một chút buồn, hẫng như bước rơi đầu giấc ngủ.

Vậy đó, hiện tại có nồng nàn đến mấy, thiết tha đến mấy, thì một mai khi đã gọi tên là quá khứ thì tất thảy cũng sẽ trả về với ngọn gió trời, cuốn về một nơi không còn vết dấu. Và biết bao người đã từng may mắn hạnh ngộ với nhau trong đời, đã trao nhau những thân mến - mà thuở đó dại khờ còn gắn thêm trạng từ Mãi mãi, rồi cũng đến lúc sống riêng cho khoảng đời khi ấy sẽ-là-hiện-tại, và cái khoảng đời ngày xưa đã-từng-là-hiện tại giờ chỉ còn là vệt khói cuối chiều, bảng lảng mờ xa...

Đâu ai níu giữ được những cái thuộc về mặc nhiên cuộc sống.

Nên nếu một ngày, vô tình biết ra là đã quên mất nhau thật rồi, thì có xót xa đến mấy cũng chỉ là một thoáng rồi thôi. Sẽ tiếc nhớ, sẽ khôn nguôi sống lại những thước phim úa vàng màu quá vãng. Nhưng rồi, sẽ lặng lẽ mỉm cười, để mừng một nỗi vui khi mỗi cuộc đời dù xa ngái, dù sâu đậm nỗi biệt ly... cũng đã và đang tròn vẹn theo lối riêng của mỗi cuộc đời đó. Là quá khứ của nhau, thì hãy cứ để luôn luôn là như thế. Mà an lòng!

...



Cho những cũ sờn đã trót quên mất nhau.


Tuesday, January 19, 2010

không duyên


* Nhân đọc [chưa có tựa] của bạn Tuộc

cứ thế mà những người không duyên bước qua cuộc đời nhau
vừa kịp gieo vài giọt nhớ thương đã lại xa ngái
vừa kịp lớn trong nhau nỗi niềm vụng dại
đã đành nói lời phai phôi!

cứ thế mà những người không duyên sẽ hóa mây trời
lững thững trôi về miền riêng tư, khuất lấp
mấy lần yêu thương, mấy lần chất ngất
cũng không đủ giữ lấy lòng nhau...

cứ thế rồi người đi cũng buồn, mà kẻ ở cũng đau
nước mắt chảy xuôi, hay nuốt ngược cũng nhói lòng rất thật
lẻ loi đi tiếp những quãng dài tất bật
mê - tỉnh bao lần, rồi có gặp đúng duyên?

nhưng dẫu sao vẫn yêu cái cách của những người không duyên
đến với nhau bằng ngay-lúc-đó chứ không cần ước hẹn
không cần nói yêu đương mãi mãi nguyên vẹn
chỉ cần sống đủ cho lúc này, và đủ nhớ... mai sau...

nên dẫu vẫn có vô số những lận đận đớn đau
mà người ta đổ lỗi cho là vì mình không duyên số
nhưng cứ yêu nhé, chớ ngại ngần đau khổ
không đi hết suốt một đời cũng đâu phải quá trái ngang?

đi cùng nhau chỉ một đoạn, rồi lỡ làng
nhưng đã dành trọn cho nhau những điều rất đẹp
nhưng đã sống trong nhau những đáp đền nối tiếp
thì buông tay rồi, cũng có thứ hạnh phúc sẽ được gọi thành tên (?!?)

nên vẫn cứ yêu câu chuyện của những người không duyên
cái cách họ yêu, chia tay và những vệt mơ dài để lại...

luôn luôn cuộc đời này,
không có gì là mãi mãi!

Thursday, January 14, 2010

Nửa tỉnh nửa mê


Khi người ta bệnh, và vật vờ trong những cơn tỉnh - mê, thì thường người ta thích không cần phân biệt tỉnh - mê nữa. Tôi cũng không ngoại lệ.

.

Đêm qua tôi lại bay. Cao lắm kìa, trên tuốt luốt những ngọn cây khổng lồ lớn hơn cả những ngọn núi. Nhìn xuống phía bên dưới thì chỉ là những vệt màu nhập nhoạng không còn phân định màu sắc nào là màu sắc nào. Tôi bó gối trên một chỏm mây màu vàng nhạt, bám dính trên đầu ngọn cây cao nhất - tôi đoan chắc là ngọn cây cao nhất và nhìn trải ra xa khắp quanh mình. Chỉ thấy mông mênh là gió. Tôi cuồng si với gió đến độ muốn một lần thôi, ngay lúc ấy, được để nhục dục dẫn lối, trần trụi ngay lúc ấy, hả hê một cơn làm tình say mê với gió. Mà có gì đâu phải ngại ngay trong cơn mơ mình. Nên tôi cứ thế say mê...

.

Rồi tôi thấy mình nằm sóng xoài trên một bãi biển không người, ngập ngụa trong cát ấm, từng đợt triều xối xả những nỗi niềm trắng dã vào đôi chân. Nắng không quá chói nên tôi ngước nhìn đủ rõ những cánh hải âu đang mải miết múa lượn qua từng vòm mây nhạt. Hình như lúc vừa nãy thôi tôi còn ở trên cao tít kia?

.

Đêm nay tôi không bay nữa. Tôi ngật ngưỡng đi qua những vùng mơ không rõ hình hài. Cơn bệnh gặm nhấm hết thảy sức lực, sự minh mẫn và lòng yêu đời cố hữu của tôi. Tôi về lại thể xác này của mình, và trỗi dậy những nỗi thèm rất đỗi sinh lý và con người. Trên hết, tôi thèm được ôm ấp bởi những con người, chứ không phải là gió, là cát, là những con sóng đi hoang hay những vệt nắng mơ hồ.

Rồi tôi lại thèm như một đứa trẻ, nũng nịu vùi mình trong lắng lo, yêu thương của mẹ cha.

.

Ai đó lúc tôi chập choạng đi vào giấc ngủ hỏi tôi là: Khi người ta bệnh nhất, yếu nhất, người ta lại thèm thuồng nhiều thứ nhất và khát cháy nỗi nhớ nhà, nhớ thân thuộc nhất; còn cậu thì sao? Tôi mạnh miệng trả lời là tôi thì không.

"Tôi thì không, một chút nào!"

Đừng nhìn tôi như thế, ừ thì, tôi nói dối đấy.

...


Sunday, January 10, 2010

Tôi thích nỗi nhớ này


Là có, đôi chút ở đó. Mà cũng là không, chỉ như một chớp mắt gió lùa vạt áo mỏng. Tôi thích những nỗi nhớ thế này.

Tôi tự hứa với mình sẽ mới hơn một chút, để lại vồn vã yêu đời và tự mình trẻ lại cảm giác của những hân hoan ngày tập tành lớn. Nghĩa là, tự do, ngào ngạt gió trời và cứ vui như chưa từng, hết mình hơn để sống tốt hơn một chút nữa so với đã qua và bây giờ. Mặc kệ những mảng màu tối, ta cứ xanh ngời.

Bỗng ngồi đây mà tưởng tượng ra một tôi hồn nhiên sống với không bận tâm, chỉ biết yêu lấy mình và thương mến cuộc đời trong từng ngày trôi chẳng tha thiết đếm - đong nhiều quá nữa, thấy có lẽ sẽ tràn nắng ấm. Lâu rồi mới gặp lại cái tôi này, đến là thích khi được cùng nhau đi đón nắng mùa mới.

Những nỗi nhớ tôi cũng mang theo.

...



Viết cho mình sẽ khác nhé, từ mai.

Monday, January 4, 2010

Vài dòng, cho năm mới


Sáng ngày đầu năm này, thức giấc trong khách sạn ở Quy Nhơn, nhấn điện thoại tắt chuông báo thức mới sững người nhìn con số 01/01/2010 hiển hiện ngay giao diện chính, tự buông trong đầu một tiếng thảng thốt: Năm mới rồi!

Rồi cũng buông mình vào những cuộc vui, hưởng cho trọn kỳ nghỉ sau ngần ấy trông đợi, sắp xếp. Cũng không màng ngày tháng năm nào.

Về lại Sài Gòn, online mới thấy bè bạn cũng đang cúi đầu đong đếm thời gian, người hân hoan tiễn đưa năm cũ - đón chào năm mới, người an nhiên đợi những dự tính tương lai, người ngậm ngùi tiếc nuối những dở dang đã qua. Mấy thoáng, ta cũng tự hỏi chính mình: Buồn vui gì khi đã đang ở trong lại một năm mới đời mình?

Rồi cũng phớt lờ khi tiếp tục cuốn vào những lo toan vụn vặt, những bộn bề đời phải đối mặt, không thể trốn, không thể khác. Cũng không thèm bận tâm ngày vui hay tháng buồn.

Nhận ra mình đã lớn thêm rất ít trong suốt một năm 2009 đằng đẵng vừa nói lời từ tạ mới nhẹ nhõm mà xa xót làm sao. Những trải nghiệm, những va vấp, những ngọt - đắng, những may - rủi, những bại - thành... tôi giữ trong tâm tư - một đúc kết riêng cho những khi tôi lại yếu mềm, nhược chí sẽ đem ra để tự nung lửa vào lưng mình. Để mà đổi khác, mà né những vết đường mòn, mà tỉnh táo đi tiếp, xa hơn.

Tự hứa chỉ một điều duy nhất cho năm mới này: Mình phải thực sự lớn đúng với mình. Vậy thôi, mà sẽ là cả một hành trình từ 01/01/2010 đến 31/12/2010 đang đợi kiểm chứng.

Chào 2010!