Dẫu biết những khoảng cách tháng năm và xa xôi ký ức đã là một cơn triều lớn xóa nhòa hết thảy những luyến thương tuổi thơ ngây như những dòng nguệch ngoạc buồn vui trên cát, nhưng khi thấy rõ sự cách trở lớn đến dường nào và phai phôi sâu sắc đến độ nào, thì vẫn không thể ngăn lòng một chút buồn, hẫng như bước rơi đầu giấc ngủ.
Vậy đó, hiện tại có nồng nàn đến mấy, thiết tha đến mấy, thì một mai khi đã gọi tên là quá khứ thì tất thảy cũng sẽ trả về với ngọn gió trời, cuốn về một nơi không còn vết dấu. Và biết bao người đã từng may mắn hạnh ngộ với nhau trong đời, đã trao nhau những thân mến - mà thuở đó dại khờ còn gắn thêm trạng từ Mãi mãi, rồi cũng đến lúc sống riêng cho khoảng đời khi ấy sẽ-là-hiện-tại, và cái khoảng đời ngày xưa đã-từng-là-hiện tại giờ chỉ còn là vệt khói cuối chiều, bảng lảng mờ xa...
Đâu ai níu giữ được những cái thuộc về mặc nhiên cuộc sống.
Nên nếu một ngày, vô tình biết ra là đã quên mất nhau thật rồi, thì có xót xa đến mấy cũng chỉ là một thoáng rồi thôi. Sẽ tiếc nhớ, sẽ khôn nguôi sống lại những thước phim úa vàng màu quá vãng. Nhưng rồi, sẽ lặng lẽ mỉm cười, để mừng một nỗi vui khi mỗi cuộc đời dù xa ngái, dù sâu đậm nỗi biệt ly... cũng đã và đang tròn vẹn theo lối riêng của mỗi cuộc đời đó. Là quá khứ của nhau, thì hãy cứ để luôn luôn là như thế. Mà an lòng!
...
Cho những cũ sờn đã trót quên mất nhau.