Wednesday, May 20, 2009

Ngày hôm ấy của P.



Ngày hôm ấy, trong khi ngồi, một mình, lặng im, cùng với góc quán cafe thân quen. Nơi một bức tranh có khung gỗ nâu, vẽ một cánh chim, cùng gió bay, P. đã nghĩ, rất lâu, về mọi thứ.

Nghĩ, là một hoạt động mang tính thường xuyên, và thường nhật nhất của P. Vậy mà, ngày hôm ấy, như một cỗ máy già nua, thiếu chất bôi trơn, ở đâu đó hay sao đó, mà việc nghĩ, với P., lại trở nên vất vả vô cùng. Cố gắng điều chỉnh nhịp nghĩ của mình, cùng nhịp với bản tình ca ưa thích, đang hát váng trên loa, P. nghĩ nhiều về mọi thứ.

Rồi đột nhiên, những ý nghĩ về V., về các con lại ồ ạt, xâm chiếm tâm trí P. - như một cú rơi, chạm đáy, của một hòn đá to vào lòng giếng cạn, vang vang.

Mới đó mà đã mấy mùa gió tan, P. giật mình trộm nghĩ, nhanh gì đâu. Ngày nào, còn bỡ ngỡ, gần nhau mà cứ phân vân. Giờ thì, đứa con thứ hai đã chào đời. Mối duyên đã thành nợ, nợ thì khắc sâu. Vứt bỏ một cái, đã gọi là thân thuộc, thì, có dễ dàng gì. Đó là lý do vì sao, suốt những ngày gần đây, khi mà, ý nghĩ xấu xa - là rời bỏ V., rời bỏ các con - như một tên trộm đã lén lút đột nhập thành công ngôi-nhà-tâm-tưởng của P. lại làm P. đau đáu những phức cảm, mâu thuẫn, đến vậy.

Bỏ, thì thương thương, tiếc tiếc cái chi chi đó. Vương, thì tội tội thân mình. P. mệt mỏi lắm với những sự-tự-hành-xác kiểu thế này. P. muốn quên hẳn đi. Chấm dứt bộ-máy-nghĩ. Rồi, chỉ thực hiện thôi, những toan tính kia. Mà sao, lần lựa mãi, khó thế!

Vì P. nhớ là, V. - dù cũng lắm khi lạnh nhạt, quên mất có P. tồn tại, nhưng hiếm khi, V. làm P. muộn phiền. V. cũng không gì gọi là, đến nổi phải dùng từ, bạc đãi P. P. cũng đã nhận được, không ít, những niềm vui, những khoảng thời gian êm đềm, khi ở cùng V., chăm lo cho đứa con đầu. Và bây giờ, là đứa thứ hai, vừa mới đánh tiếng có mặt cùng thế gian. Lẽ ra, như một số người bạn láng giềng khác, P. vẫn có thể tiếp tục, yên phận, làm vợ, làm mẹ. Yên phận chăm lo cho các con, phụng sự V. Vậy thì, hà cớ gì, P. phải rời bỏ tất cả? Hà cớ gì, P. phải chống chọi với những điều tiếng, để ra đi?

Đến tận ngày hôm ấy, trong khi ngồi, một mình, lặng im, cùng với góc quán cafe thân quen. Nơi một bức tranh có khung gỗ nâu, vẽ một cánh chim, cùng gió bay, P. cũng vẫn chắc như định đóng cột, câu trả lời duy nhất, cho tất cả câu hỏi trên của mình. Nhưng, mặt khác, P. vẫn không muốn chấp nhận câu trả lời ấy. P. vẫn lưỡng lự - như một người đang bối rối cực độ chọn lựa giữa cô nhân tình nóng bỏng và người vợ nhà.

Nhưng, chính P., cũng biết là, ngày hết duyên đã cận kề rồi. Còn tiếc, thì còn duyên, và còn vướng vấp. Thì thôi, gạt hết mông lung, xóa sạch tiếc nuối, tự nhắc mình hết duyên rồi, thì rời bỏ, sẽ dễ dàng hơn.

Chút tình nghĩa còn sót lại, trong những ngày đợi hết duyên, P. sẽ biến thành sự tận tụy sau cuối, chăm lo cho hai đứa con khờ. P. biết chứ, rồi chúng nó sẽ là con của người ta, người khác, nhưng có hề gì khi dốc tâm chăm lo bây giờ. Một ngày, dẫu chỉ một ngày, mà chưa hết hẳn duyên, thì P. vẫn còn phải trách nhiệm, với hai con. Với V. Và, với chính mình của ngày tháng cũ. P. biết là phải thế thôi!

Và ngày hôm ấy, trong khi ngồi, một mình, lặng im, cùng với góc quán cafe thân quen. Nơi một bức tranh có khung gỗ nâu, vẽ một cánh chim, cùng gió bay, P. đã tự ngộ ra là, cái gì cũng có dấu chấm cuối. Thì mới, có những trang mới, tinh tươm hơn. Mà cũng có thể đen đúa hơn. Dù sao, chấp nhận xuống dòng, lật qua trang, đã là sống nhiều nhất trong phạm vi đấu tranh chính mình rồi - P. nghĩ thế.

Nên, từ sau ngày hôm ấy, P. sẽ không tự làm mình phiền toái nữa. Chỉ bình tâm, đợi hết duyên, mà thôi!




No comments:

Post a Comment