...
Và giờ đây, ngồi yên vị trong một không gian quán mới - lạ lẫm sự nhìn nhận, chơi vơi sự đi tìm cảm giác đồng vị - với tiếng hát Duffy dặt dìu, đột nhiên cái cảm giác muốn viết về những cảm giác chính mình lại trỗi dậy mạnh mẽ. Đến mức bất chấp rồi chắc chắn sẽ có những kẻ rỗi hơi nào đó sẽ lại cao giọng nhạo rằng tôi dư thời gian, lắm cảm xúc vơ vẩn và sản xuất entry hàng loạt.
Tôi muốn viết ra, để đọc lại, và ngẫm, về những nghịch lý xúc cảm trong bản thân mình.
...
Có những khi trong đám đông ồn ào, những cuộc vui bon chen tiếng cười - sự hồ hởi, sóng sánh những giọt mê đắm - có khi thực bụng, có lúc giả vờ, không hiểu sao tôi lại chỉ muốn co cụm lại, ôm lấy chính bản thể mình, và tự thỏa mãn với sự quạnh quẽ lạc điệu giữa xô bồ nhịp nói cười đó. Cũng rộn ràng câu đùa vui, lắc lư cùng những tiếng cười sáng choang, nhưng sao tôi thấy hình như chỉ có một-tôi-khác đang ở tại thời điểm đó, trong không gian đó; còn tôi-thật-sự thì đã chui rúc đâu đó trong miền vô biên nào đó, mà chính mình cũng réo gọi khản giọng mà không thấy. Tôi quá mẫn cảm để biết khi nào mình vui mà buồn bã, khi nào buồn bã mà râm ran vui nên cái sự phân tách bản thân trong cùng một bối cảnh làm chính mình sợ chính mình, và hờn trách vu vơ cái sự phức tạp cá nhân chủ nghĩa, đã hình thành và phát triển sự nghịch lý xúc cảm cao điểm đến mức này. Và trong bao nhiêu lần như thế, là bấy nhiêu lần tôi phản bội cảm xúc gốc của mình một cách ghê gớm - vẫn cứ tiếp tục thản nhiên hòa mình vào cuộc vui, đến khi tan biến vì mệt mỏi. Tôi cũng không hiểu vì sao lại thế!
Để rồi trên con đường chỉ có tôi và gió về rong ruổi, lại tự thấy mình ngô nghê. Mới vỡ ra: Rót tràn những niềm vui thì lại trơ ra những ngậm ngùi. Mình đúng thật lạ đời!
...
Còn lại có những khi yên ấm một góc tối bình yên nào đó; hay chỉ có một mình nhấm nháp chính khẩu vị mình đang cố tạo ra và vờ là cô-đơn-không-đến-nổi-tệ thì tôi lại thấy mình cứ hừng hực nỗi hân hoan nhạt thếch nào đó, và cứ muốn được chuyển động, được nhập nhằng vui - buồn trong một đám đông ồn ào nào đó. Muốn mình có một nụ cười nhạt ai đó thôi để khơi bùng ngọn lửa vui, muốn được nắm vội một bàn tay nhớp nhúa toan tính nào đó thôi nhưng chỉ để có cảm giác chạm được với con người, muốn có những hồn nhiên bùng nổ hành động - dù thực hay giả - cũng chỉ để thấy mình còn xôn xao sự sống, sự chuyển mình.
Và tôi cứ ngồi im đó, để những nghịch lý kia cứ ồn ã trong tâm trí mình. Rồi cũng bằng mọi cách, phớt lờ hết những nổi loạn nhất thời đó, để "reset" chính mình trở lại với trạng thái mặc nhiên cố hữu - mà mình luôn tự buộc mình thấy rằng đó là yên ổn. Cũng lãng đãng và vô nghĩa thay!
...
Nếu cứ mãi thả mình hoàn toàn cùng những nghịch lý xúc cảm đầy tính quấy nhiễu chính mình này, hay cố gắng phản kháng mệt mỏi, thì chắc là nhịp sống thường nhật của tôi sẽ tuyệt vọng lắm! May thay, ít nhất trong những lúc phức tạp nhất, nghịch lý nhất, vô nghĩa nhất, tôi cũng biết mình đang chênh vênh thế nào. Biết mình nghịch lý ra sao.
Biết để mà kiểm soát lại bản thân. Chấp nhận tất thảy những rối rắm, khác biệt, dị biệt của mình để mà sống một cách trọn vẹn. Tôi luôn thấy thế - thực lòng chứ không hề là tự an ủi.
Và, cũng đừng vội cho tôi là một kẻ sống uất chìm cùng vạn mối vơ vẩn không lối thoát, tôi luôn biết tháo gỡ chính mình. Chỉ là, cuộc sống này đôi khi quá đơn giản - chỉ sống với mỗi dã tâm và toan tính - để người ta có thể thử trải nghiệm một-tôi-phức-tạp sẽ thi vị và lý thú thế nào, nên đôi khi tôi thả mình cùng những nghịch lý xúc cảm như thế, để sống với cảm-giác-mình nhiều hơn.
Cũng như khoảnh khắc này đây. Cũng đơn giản lắm, chỉ vậy thôi!
...
No comments:
Post a Comment