Có người hỏi tôi, vì sao cứ hay "name hóa" những thứ thân thuộc quanh mình. Từ con đường trôi mình cùng mưa nắng. Từ góc quán quen ăm ắp nỗi cô đơn ấm áp. Chiếc điện thoại. Máy tính xách tay. Một góc nhà cũ. Một buổi chiều ngỡ quên. Đến những nhân cách khác nhau chính mình. Đến những người thương quý gần bên. Tôi biết trả lời họ thế nào, để, hiểu là, cuộc sống này mông mênh quá, đặt tên mọi thứ để không bao giờ, hay ít nhất, giảm thiểu sự xa lạ chính mình.
Đôi khi tôi thấy mình, nhút nhát, đến độ, phải dè chừng sự lạ lẫm mà cuộc đời ban tặng, luôn luôn, mỗi ngày. Vì thế nên khi, tìm thấy một sự thân quen mới mẻ nào đó, hạnh ngộ một yêu thương nào đó, tôi luôn hân hoan nỗi khao khát: Đặt tên cho điều đó trong trí nhớ, ngẫm suy và tiếng gọi riêng tư chính mình. Đặt tên, rồi gọi tên, để thấy phải trân quý, giữ gìn. Để xem như, một phần không thể thiếu trong vô vàn danh xưng trìu mến, mình tô vẽ, cho thêm màu sắc cuộc đời. Trên hết, để những thứ được mình gọi tên đó, tỉnh thức thực sự, sống thực sự và gần gũi thực sự. Để Lãng Quên sẽ bị hạn chế tối đa những tác động xấu xa của mụ ấy lên những-cần-nhớ, quá nhiều khi cần lắm, giữa bộn bề này.
Khi nghe tôi đặt tên, cho một vô tri nào đó - theo cách nghĩ của mọi người; hay cho một mơ hồ nào đó - theo cách nghĩ của mọi người; thực là, với tôi, tất cả đều đáng được gọi tên, được bảo quản nơi ngăn kéo tâm tư mình. Tôi gọi tên tất cả, bằng niềm kiêu hãnh ngộ nghĩnh - không cần lý do. Và, gìn giữ những tên gọi đó, bằng sâu thẳm, sự-cố-gắng-không-quên của trí nhớ bản thân. Và, nếu một ai đó cũng đồng tình, cũng vui miệng - dù đôi lần thôi - cũng gọi tên như tôi đã gọi tên, tôi sẽ mừng lòng lắm, hài lòng lắm!
Sự vật còn thế. Mơ hồ còn thế, huống chi con người.
Khi tôi chọn cho mỗi-tôi một cái tên, là tôi đã và đang khắc họa cuộc sống cá biệt của mỗi-tôi đó, bằng cái âm thanh đơn giản, hàm ẩn mông lung của chính cái tên đó. Và sẽ sống, sẽ nghĩ suy, hành động, cuốn mình vào đời bằng chính con người của cái tên đó. Tên mà tôi yêu thích, thì tôi thích được gọi chính mình như thế, mọi người gọi mình như thế, biết bao nhiêu! Tên, mà tôi muốn chôn giấu, thì tôi muốn khoả lấp, muốn tự trói nó vào góc tối - đôi khi cần đến - và chỉ riêng mình biết, vậy thôi! Để mỗi khoảnh khắc đời, tôi, dù đa mang ra sao, u uẩn thế nào, buồn - vui - sướng - khổ, cũng hạnh phúc đến rưng rưng khóe mắt, khi những yêu thương gọi đúng tên mình.
Khi tôi hồ hởi, ngẫm nghĩ, đắn đo và chọn lựa giúp những người thân yêu một cái tên nào đó, là tôi, cũng đang muốn rất gần thôi, có thể gọi tên họ bằng yêu thương của riêng mình. Tôi sẽ vui, vì chọn đúng tên cho một người bạn, một người chị, một người em. Tôi sẽ mừng lòng, khi họ cũng yêu cái tên chính họ - như tôi yêu. Có lẽ là quá lãng đãng cho những suy tư thế này, giữa xô bồ từng tháng ngày đang trôi qua mà đầy rẫy những nặc danh. Nhưng không sao, là tốt, là xấu, cũng chỉ giá trị với riêng mình. Thế thôi!
Nên, tôi sẽ còn "name hóa" nhiều thứ quanh mình, và chính mình, đến dài lâu hơn nữa. Tôi không nói là mãi mãi, vì tôi không đặt tên cho Sở Thích Đặt Tên của mình là Mãi Mãi.
Còn ngay bây giờ, trong phạm vi cuộc sống của những cái tên đầy thân quen, và yêu thương này, tôi thích gọi tên chính mình, và gọi tên những Cái Tên Tôi Đặt quanh mình, biết là bao.
Đôi khi tôi thấy mình, nhút nhát, đến độ, phải dè chừng sự lạ lẫm mà cuộc đời ban tặng, luôn luôn, mỗi ngày. Vì thế nên khi, tìm thấy một sự thân quen mới mẻ nào đó, hạnh ngộ một yêu thương nào đó, tôi luôn hân hoan nỗi khao khát: Đặt tên cho điều đó trong trí nhớ, ngẫm suy và tiếng gọi riêng tư chính mình. Đặt tên, rồi gọi tên, để thấy phải trân quý, giữ gìn. Để xem như, một phần không thể thiếu trong vô vàn danh xưng trìu mến, mình tô vẽ, cho thêm màu sắc cuộc đời. Trên hết, để những thứ được mình gọi tên đó, tỉnh thức thực sự, sống thực sự và gần gũi thực sự. Để Lãng Quên sẽ bị hạn chế tối đa những tác động xấu xa của mụ ấy lên những-cần-nhớ, quá nhiều khi cần lắm, giữa bộn bề này.
Khi nghe tôi đặt tên, cho một vô tri nào đó - theo cách nghĩ của mọi người; hay cho một mơ hồ nào đó - theo cách nghĩ của mọi người; thực là, với tôi, tất cả đều đáng được gọi tên, được bảo quản nơi ngăn kéo tâm tư mình. Tôi gọi tên tất cả, bằng niềm kiêu hãnh ngộ nghĩnh - không cần lý do. Và, gìn giữ những tên gọi đó, bằng sâu thẳm, sự-cố-gắng-không-quên của trí nhớ bản thân. Và, nếu một ai đó cũng đồng tình, cũng vui miệng - dù đôi lần thôi - cũng gọi tên như tôi đã gọi tên, tôi sẽ mừng lòng lắm, hài lòng lắm!
Sự vật còn thế. Mơ hồ còn thế, huống chi con người.
Khi tôi chọn cho mỗi-tôi một cái tên, là tôi đã và đang khắc họa cuộc sống cá biệt của mỗi-tôi đó, bằng cái âm thanh đơn giản, hàm ẩn mông lung của chính cái tên đó. Và sẽ sống, sẽ nghĩ suy, hành động, cuốn mình vào đời bằng chính con người của cái tên đó. Tên mà tôi yêu thích, thì tôi thích được gọi chính mình như thế, mọi người gọi mình như thế, biết bao nhiêu! Tên, mà tôi muốn chôn giấu, thì tôi muốn khoả lấp, muốn tự trói nó vào góc tối - đôi khi cần đến - và chỉ riêng mình biết, vậy thôi! Để mỗi khoảnh khắc đời, tôi, dù đa mang ra sao, u uẩn thế nào, buồn - vui - sướng - khổ, cũng hạnh phúc đến rưng rưng khóe mắt, khi những yêu thương gọi đúng tên mình.
Khi tôi hồ hởi, ngẫm nghĩ, đắn đo và chọn lựa giúp những người thân yêu một cái tên nào đó, là tôi, cũng đang muốn rất gần thôi, có thể gọi tên họ bằng yêu thương của riêng mình. Tôi sẽ vui, vì chọn đúng tên cho một người bạn, một người chị, một người em. Tôi sẽ mừng lòng, khi họ cũng yêu cái tên chính họ - như tôi yêu. Có lẽ là quá lãng đãng cho những suy tư thế này, giữa xô bồ từng tháng ngày đang trôi qua mà đầy rẫy những nặc danh. Nhưng không sao, là tốt, là xấu, cũng chỉ giá trị với riêng mình. Thế thôi!
Nên, tôi sẽ còn "name hóa" nhiều thứ quanh mình, và chính mình, đến dài lâu hơn nữa. Tôi không nói là mãi mãi, vì tôi không đặt tên cho Sở Thích Đặt Tên của mình là Mãi Mãi.
Còn ngay bây giờ, trong phạm vi cuộc sống của những cái tên đầy thân quen, và yêu thương này, tôi thích gọi tên chính mình, và gọi tên những Cái Tên Tôi Đặt quanh mình, biết là bao.