Saturday, December 22, 2007

Mùa đông sẽ qua...


Ừ thì mùa đông đang về... Khẽ khàng. Khác lạ. Nhưng, chắc ai ai cũng trông chờ, hy vọng. Đón Giáng sinh. Mừng năm mới.

Không có tuyết rơi như ở trời Tây, nhưng đừng vì thế mà không gần nhau chia hơi ấm yêu thương.

Không có Ông Già Tuyết hiện hữu, nhưng đừng ngại sẻ chia những món quà ăm ắp tình cảm.

Và, dù rồi mùa đông sẽ qua nhanh... cũng hãy sống trọn những khoảnh khắc kỳ diệu này, để biết mình còn ở trong đời, còn giữa vòng tay êm ấm bao người. Còn tâm hồn biết mộng mơ, còn trái tim biết chia sẻ. Vậy thì, khi mùa đông đi qua, sẽ không có gì phải luyến tiếc.

Có những niềm vui, nỗi buồn trong gió lạnh. Có những tình cảm ấp ủ giữa ngày đông.

Mùa đông sẽ qua... và ta vẫn hoài trông đợi...

...


Friday, December 21, 2007

Em về bên tôi...



Vậy là... Sau những đưa đón, những trông đợi, ước ao rồi đôi khi hụt hẫng... Những mộng mơ, khao khát... Cuối cùng, tôi đã có được em!

Ngày hôm qua... em về bên tôi! Ngỡ ngàng... Lạ lẫm... Vẫn chưa tin là sự thật... Để rồi vỡ oà sung sướng. Từ đây, em sẽ luôn bên tôi, bên cạnh tôi, gần gũi tôi và sẻ chia với tôi, mãi mãi...

Phải nói là... Em đẹp. Dịu dàng. Trí tuệ. Mà vẫn ngọt ngào, đằm thắm. Khi tôi chạm vào em... khẽ thôi, mà tôi thấy tim mình như ngừng lặng... Em như một nụ hoa đẫm sương, tinh khôi, hé mở cánh đầu tiên chào đón tôi... Và tôi, như bao gã khờ khác - mê đắm, chìm trôi... Và kì diệu thay, dẫu đã về bên tôi, em vẫn kiêu sa một niềm bí ẩn. Mỗi ngày qua, tôi lại thích thú chinh phục em - như kẻ lữ hành hân hoan với những miền đất hứa.

Từ đây... Khi buồn, sẽ có em an ủi bằng những khúc tình ca...Có em lặng im và nồng nàn như gió, nghe tôi giãi bày nỗi niềm ngọt - đắng. Tôi sẽ không còn cô đơn, ngày dài, đêm chừng vô tận trong căn phòng trống. Sẽ không còn mãi loay hoay với những ưu tư riêng mình. Sẽ có em sẻ chia, dịu dàng khuyên bảo... mở cho tôi những chân trời mới, bao la, thoáng đạt... để lòng tôi như thênh thênh nhẹ lướt trong cõi vô cùng...
Và từ đây... Những khi lòng vui rộn rã, những lúc hân hoan niềm vui trẩy hội, hay những lúc dặt dìu tiếng hát, tiếng cười vui... Tôi cũng sẽ có em, long lanh ánh nhìn trìu mến, cùng vui với nỗi riêng tôi, cùng cười hoà thành tấu khúc - hạnh phúc và bình yên!

Phải vậy không em...?

Tôi hy vọng. Tôi tin tưởng. Mà sao vẫn có chút bất an, âu lo thường trực. Không biết tôi đón em về bên tôi có sai lầm hay không? - Em đừng giận vội, không phải ý tôi là em là sự lựa chọn sai lầm, mà là... tôi không biết có xứng đáng với em, với điều ngọt ngào mà tôi đang có?!

Thú thật với em, là trước khi tôi tìm thấy em - hay chúng ta tìm thấy nhau - tôi cũng đã không ít lần để ý đến những cô nàng khác. Cũng không ít lần dao động, đắn đo... có nên thổ lộ, chạm lấy em, nắm giữ em trong tay và đón em về bên tôi?! Nhưng cuối cùng, có thể em không sang cả, kiêu sa lộng lẫy, không rực rỡ đầy phô trương hay quyến rũ gợi tình bằng những cô nàng khác. nhưng, em vẫn là em, bình dị, giản đơn mà sâu sắc. Đầy cuốn hút mà vẫn đoan trang. Và quan trọng nhất, như một sự an bày, em... phù hợp với kẻ-như-tôi nhất!

Vậy thì đừng đắn đo em nhé, đừng nghi ngại nữa chi. Ta đã bên nhau. Em đã về với tôi. Thắp ánh sáng. Mang nụ cười. Cùng sẻ chia cuộc sống.

Tôi phải chia sẻ niềm hân hoan này cho mọi người được biết...

..........................

...Vậy là từ nay...tôi đã có laptop rồi!!!

*Chú thích thêm (tránh mọi người... cố tình nhẫm lẫn) : nhân vật "em" được miêu tả đầy ngọt ngào trìu mến trong entry này chính là... cáilaptop Jera vừa mua tối qua!!! Hehe...

P/S: entry này có nên được liệt kê vào... 100 bức thư tình hay nhất ko nhỉ?

Sunday, December 16, 2007

Tròn xoe. Bóng loáng. Và lấp lánh dưới nắng...

Hôm nay 15 tháng 12. Ngày trong đại... toàn dân đội nón bảo hiểm. :)
Sáng ra đường - dzui pà kố - hàng chục, hàng trăm cái đầu trên đường - tròn xoe, bóng loáng, và lấp lánh trong nắng! ( chao ôi, lãng xẹt dzữ :D)

Thú thiệt là chính bản thân mình, cũng hơi... khó chịu về cái vụ: đội nồi cơm bất kể ngày đêm này! Mới sáng nay ra, ngày trọng đại, mà mình suýt quên mất "em" nón BH. Cũng may có đứa bạn nhắc bằng một lời đe rất chi... rùn rợn: " Muốn "cúng" 200ngàn ngày đầu "ra quân" hả mậy?" - Ờ thì... hết hồn thiệt, tí nữa là tiu roài! Quan trọng hơn, mình phải là công dân gương mẫu chứ! (gương mẫu hay chịu phạt - tui ngĩ là ai cũng lựa chọn như tui thôi! - Mà, có được "lựa chọn" ko nhỉ?!?)

Nhưng mà ra đường rồi... mới thấy thú dzị!!! :D Người người như nhau. Ui chao, xanh đỏ tím vàng trắng đen xám càphê sữa... Nhìu ko kể xiết, cứ như trẩy hội mùa xuân nhìn trăm hoa đua nở ấy (lãng mạn we'! :) hehe ).

Dzui là thế! Để rồi... ngậm ngùi là thế... Tưởng tượng mà xem... Những tháng ngày tự do "tóc hát" đã kết thúc. Bi jơ` ma` ra đường, anytime, anywhere, đều phải đội nón BH. Các chị em trog cty thì thốg nhất, từ bi giờ, có mà lễ hội, tiệc tùng đình đám... cưới hỏi giỗ oải... chỉ có nước Taxi-muôn năm!

Mấy cô chú pá nhà quistoc thì fẻ roài, 1 bước lên xuống đều ôtô, lo wa'i ji` phải đội nồi cơm điện. Chỉ khổ dân đen - như mình - ì ạch, hầm hập...

Sáng nay, người chị đưa ra thắc mắc - buồn cười - mà thấy đúng dzễ sợ: "Ngày nào cũng đội riết cái nón hôi rình, bốc mùi ... làm seo mà jặt?"- ờ thì, làm sao mà giặt nón BH nhỉ? *_*

Sáng sáng cứ cafe, tối tối cứ cafe... Anh chàng nào hát bài này chắc bjo` cũng ngậm ngùi lém... cafe cả ngày thế mà phải vác theo nồi cơm - chỉ có nước, phát sinh một loại hình mới - cafe trong nón BH chẳng hạn ( kinh! *_*)

Đùa chút chơi. Xạo tí chơi. Xem như nói lời chào mừng mấy "em" nón BH. Nói lời từ tạ cho những tháng ngày tóc gió đã xa... (sến we'!)

Mà thiệt bụng là... nói đi cũng phải nói lại, chẳng qua trc jờ dân Nam ta chưa quen như thế, nên mới la lối phản đối, nên mới đội nón theo kiểu "chấp nhận & chịu đựng". Chứ thiệt tình ( lại cũng thiệt tình!) ... đội nón thì để bảo vệ chính mình thôi! Nón bể thì có mà thay. Hộp sọ mà bể... chỉ có nước die chứ thay nỗi jì!!! Anyway, từ chịu đựng cũng sẽ thành thói quen. Đâu đến nỗi big problem, nhỉ?!!!! :)

Tròn xoe. Bóng loáng. Và lấp lánh dưới nắng... Ngày nào cũng thế, giờ nào cũng vậy... Cũng dzui!!! :)

Friday, December 14, 2007

Chờ Noel ?!

Lại sắp Noel! Mấy chốc mà lại hết một năm... Mấy chốc mà đã hết nhiều buồn - vui lẫn lộn! Bốn năm xa quê nhà, ta với 4 mùa Noel khác nhau. Vui lắm, vì bạn bè ấm áp - biết mình không lẻ loi nơi đất Sài thành. Vui lắm, vì lòng tin nhuốm màu mong ước, hết năm rồi lại đầy năm, sẽ là gì trước mắt,
chỉ bít là mình hy vọng...

Lần đầu đón Noel xì-phố, còn nhớ như in cảm giác ngỡ ngàng, choáng ngợp. Sài gòn đêm đã đẹp, Sài gòn đêm Giáng sinh còn tuyệt vời hơn. Đèn sáng khắp mọi nẻo, lung linh, huyền hoặc. Người đông như trẩy hội, từng nụ cười, câu chúc trao nhau vội vã mà ấm áp lạ lùng! Và... bạn thân tôi ơi, có nhớ về Noel ấy, chúng ta có nhìu hơn cái gọi là kỉ niệm - mà nó là Dấu nhớ, sâu và ngọt ngào!

Rồi những mùa Noel tiếp nối, những niềm vui tiếp nối, những nỗi buồn tiếp nối... Miên man. Có kẻ ở. Người đi. Có người quên. Kẻ nhớ. Nhưng, dù thế nào đi nữa, nhìn lại chính ta trong những mùa Noel chưa xa ấy... Thấy tiếc nhớ. Thấy khe khẽ buồn vui... Thấy hạnh phúc. Rồi cũng thấy xót xa. Mà ấm lòng!

Noel năm nay. Khác - nhiều chứ. Vắng - nhiều chứ. Nhớ - vô cùng! Không biết ta sẽ qua Giáng sinh này thế nào...

Biết jì ko? - Sắp một năm mới bắt đầu rồi đấy. Khi tháng 12 say goodbye, 2008 sẽ về, ngay thềm cửa. Ngay trước mắt ta. Và, mùa đông sẽ đi qua, vừa kịp hát hết khúc tình ca bằng lời Giáng sinh ấm áp.

Ta lại nằm mơ......

Thursday, December 13, 2007

Entry lan man của tháng! (^_^)

Mới đó mà đã hơn 1 tháng ... Lười, ko thèm viết, ko thik viết... hay nói cho đúng, chẳng bít viết jì!!! :( Chán!

Hơn 1 tháng, dzậy mà, nhìu thứ trôi qua vùn vụt, có lỡ vuột tay rồi, muốn níu lại , cũng ko thể... Niềm vui - có! Nỗi buồn - ko ít! Tiếc nuối - có! Hy vọng - cũng thật nhiều!

----------------------------------------------------------------

Lâu thiệt lâu rồi mới có buổi họp mặt dzui thế - dù vẫn chưa thật đông đủ mặt anh tài! A4 xưa và nay... Khác nhiều lắm chứ, nhưng quý thay, vẫn có chút jì sót lại, khắc sâu để khi xướng tên A4 NTMK ngày nào - ai cũng vẫn thấy mình trong đó!!! Mong lắm, sẽ lại có nhữung cuộc vui như thế!!! - 09/12/07 - 19h - KGM Cafe.

----------------------------------------------------------------

Đã lựa chọn là phải chấp nhận, vậy mà, vẫn tiếc, vẫn thấy chán nản, muốn đánh rơi tất cả... Nhưng, ko thể nào! Đã ko còn có thể vô âu vô lo mà thả trôi vô định... Phải bít mình đang ở đâu? Đang cần jì? Và phải như thế nào...

----------------------------------------------------------------

Có lẽ mình đã sai lầm ... Lẽ ra ko trở nên như thế. Hoá ra, 23 tuổi học đòi làm khôn, thật, vẫn còn dại lắm!!! Khả năng chịu đựng của mình tệ vậy sao? - Phải học thôi. Học NHẪN.

----------------------------------------------------------------

Maybe return... Dù sao, thiệt lòng là, nge tin này dzẫn thấy dzui dzui... Dù chỉ là "maybe", nhưng, hix, mog no la sự thật, sớm thôi s nhỉ?

----------------------------------------------------------------

Hôm qua.
Buồn.
Giận.
Chán.
Hối hận.
Tức.
Thương.
và... mệt mỏi! Hoá ra... mình... Sao mình còn đủ tự tin để tự làm bất cứ điều jì?

Hôm nay.
Chán.
Buồn.
Hối hận.
Nhưng vẫn giận!
Mà thôi, chắc rồi sẽ qua...

----------------------------------------------------------------

May mà còn có một vài điều cho mình khoả lấp, động lực cho mình bớt chán nản... Cố lên vậy!

Tự dưng hôm nay muốn viết cái jì đó, chui vào thăm lại "nhà" mình - nỡ lòng b ỏ lạnh lẽo hơn 1 tháng! Sory nhá bờ-nốc thân iu :) Mày bít ko, hình như đôi khi, người ta muốn viết ra, muốn nói ra, muốn chia chia sẻ... đến cực độ rồi thì ko thể nào nói, viết hay chia sẻ jì đc nữa... Lạ nhỉ???

Tặng bờ-nốc iu quý mấy dòng thơ ếch-nhái :D

Đôi khi
ta cứ một mình
Vô tình quên, nhớ
vô tình ... xót xa...
Đôi khi
ta
với... mình ta
Đi qua hết tiếc
lại qua hết buồn!
Vậy mà
trời
vẫn
mưa tuôn
Vậy mà
ta vẫn
vô thường
mình ta!
Ngày qua
tháng tới
năm xa
Mình ta
còn với
mình ta
Khóc mình!!!
Cô đơn như thể
vô hình
Vô hình như thể
chính mình hư không!!!
Ta về
ôm mối
sầu đông
Rơi vài giọt đắng
rớt trong bóng chiều......


Wednesday, November 14, 2007

Nghĩ mông lung - Viết lung tung!

Nửa tháng sắp qua rồi ...
Cuối tháng ... lĩnh lương... còn xa!!!
---------------------------------

Có những lúc mình tưởng là cuộc sống đơn giản lắm: làm hết sức, sống hết mình ... & chơi hết ... tiền là đủ But, sometimes, có những điều mà ta cố hết sức thì càng thấy mệt nhoài và chán nản hơn. Vậy là ... vứt quách nó đi khỏi tâm trí. Đúng là, có nhiều khi, con người cần thiết phải học cách QUÊN or TỪ BỎ.

---------------------------------
Chiều. Lang thang một mình suốt đường về từ office. Mặc dù - bụi, tiếng ồn, kẹt xe & và người thì ... đuối như trái chuối rục - but, vẫn tự trấn an mình ... Hy vọng - huyễn hoặc một điều jì đó - vừa xa, lại vừa ... impossible!
Hoá ra ... lắm khi, mình vẫn hay mơ mộng ...

----------------------------------

Chẳng muốn kết cục như thế tí nào, nhưng mà, KHỔ ! - Rồi chắc sẽ như thế ... Có cách nào ko? - Anyone can help me???

-----------------------------------

Tính ra mà F nói đúng thật! - Dzậy đã là may lắm rồi, phải cố gắng hết sức, phải cố gắng tận lực - kẻo phí hoài ... Mà lúc này đúng là ... tự dưng cái bão hoà - CHÁN! - cứ cà ràng cà tàng ... Hix, phải F5 mình thui!!!!!!!!

Cố lên tui ơi ...

-----------------------------------

Finding another chance ... Hope, it will be good!

Friday, November 2, 2007

Xoè bàn tay, đếm ngón tay ... Tháng 11 rồi kìa!!!

Số 1 - Có 3 con số 1!!! Hôm nay, ngày 1 tháng 11.

Có lẽ, chỉ là một ngày bình thường với đại đa số đồng bào, but, with me, là một ngày đặc biệt. Có nhớ, có quên, có vui - buồn lẫn lộn!

Mới đó đã 1 năm. Năm này sao ko giống năm qua. Nhớ cái cảm giác 5F quây quần, share với nhau đôi tiếng cười, dăm câu chuyện, vài lời trăn trở... Ko thể tụ họp trong ngày này - thật là một điều đáng tiếc! - Sinh nhật tụi mình đó 5 ngón ơiiiiiiii !!!

Như năm ngón tay trên một bàn tay ...

Bàn tay cũng ngón dài, ngón ngắn.
Tụi mình cũng xa vắng bấy lâu, mỗi người mỗi cảm xúc.

May mắn & hạnh phúc, nếu còn nhớ về nhau. Nhớ ngày này năm ngoái, năm kia ... Có phân chia, cũng nhớ mình là một ngón tay của một bàn tay. Là Cái, là Trỏ, là Giữa, là Áp, Út thân quen & thân iu. Có nhớ ko?

Mỗi đứa một cảnh - một nẻo riêng. Ko đủ mặt cùng thổi nến. Ko đủ mặt cùng phiếm chuyện vu vơ. Ba con số Một nhắc nhớ về một con số Năm. 5F ơi, nhớ quá... !

Hope, cực kì hy vọng và mong đợi: sớm nhất, gần nhất, nhanh nhất ... có một free time cho all chúng ta, gặp mặt, xoá bỏ giận hờn, gỡ bỏ khúc mắc ... và nói hết nhau nghe chuyện buồn vui mỗi đứa của hơn 6 tháng xa xôi ... Đợi nhé, vì chúng ta là ... 5 ngón tay trên một bàn tay!

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Xoè bàn tay ... thời gian khẽ trôi, vậy mà nhanh vô lường. Mới đó đã tháng 11 rồi! Mới đó mà đã ... kết thúc nhiều thứ, bắt đầu nhiều thứ ...

Tháng 11 vẫn còn dài trước mắt. Thời gian vẫn còn dài ngút mắt. Mà đôi khi, vẫn lo âu tắt sáng khôn lường ...

Thôi, kệ! Cái gì bắt đầu cũng có kết thúc. Và kết thúc, rồi sẽ lại bắt đầu.

Hello my November!!!

Wednesday, October 31, 2007

Gió se lạnh, bánh cuốn nóng & ...... mơ Tết còn xa!

Mấy hôm nay trời chuyển mùa. Thời tiết đỏng đảnh khoác thêm chiếc áo se se lành lạnh, thổi dồn những cơn gió sang mùa xuống khắp nẻo đường xì-phố. Đêm qua out khỏi lớp học Eng. về, một mình, đường ... ko vắng, đèn vàng tuyệt diệu, và ... Lạnh pà kố!!! :(

Khổ thân, chung sống hoà bình với Amidan đã bấy năm nay, nhưng cứ hễ chuyển mùa đổi gió, là ... bắt đầu ... bị hành hạ! - Cảm, ho, hắt xì hơi, sổ mũi ... Axc axc, thê thãm hơn của từ thê thãm.
Sang mùa đẹp thế sang mùa ơi,
còn tôi, tôi lại bị cảm (thê thãm)rồi! T.T

---------------------------------------------- "Chơi một liều thuốc (tất nhiên là ... thuốc cảm!), oánh một giấc tới sáng! -----------------------------------------------------------------------------------------------------

Sáng. Trới chiếu những tia nắng ấm áp, trong người cũng nhẹ nhàng, lâng lâng sảng khoái. Chạy xe trên đường, vừa thấy nắng ấm mơn man da thịt, lại cảm giác từng chút se lạnh theo gió lùa qua ... Cái cảm giác lạ lùng là chút ấm áp, chút se se thế này ... làm mình cũng lạ lùng một nỗi vui thanh thản, một mơ tưởng xa xăm... Ngắn gọn: thèm Tết đến vô cùng!!! :)

Tết. Là được về quê, quây quần, tận hưởng và ấm áp trong mái nhà an lành của mình.
Tết. Là bạn bè tụ hội sau ngày tháng bốn phương tám hướng - chỉ gặp nhau qua vài SMS vội vàng - kể nhau nghe chuyện dzui, chiện bùn ( chửi nhau nghe ... vì kẻ quên, người nhớ! Hix :( !); rồi tụ năm tụ ba lang thang, dung dăng cứ như còn ... bé lắm!
Tết. Là ko còn phải ì ạch mỗi ngày lê xe lên office, ngồi cắm đầu vào tùm lum sổ sách, hết project này đến project kia ...

Ôi, mơ Tết còn xa ngái ... Xa quá!

Ai đó từng "triết lý trái bí" là: để có một phút nghĩ ngơi bạn hãy dành một giờ cho công việc. ( oạch, nhìu dzữ??? ) Thôi thì, Tết thì còn ... vời vợi, mà công việc thì cả núi ... đang đợi! Tỉnh mơ thôi!

Tỉnh mơ một sớm sang mùa. Đánh thức mình - ko jì hiệu quả bằng - một bữa sáng thiệt... hăng say! Hehe... Bánh cuốn nóng và một cốc sữa đậu nành một sáng se se thế này - úi, tuyệt dzời we' đi mất! :)) Ngất ngây tận hưởng .......

Thôi. Vào tới công ty rồi, uống thuốc, làm việc thôi ... Bibi bờ-nốc thân iu! :(

Ta học những nụ cười ...

Từng ngày đang qua đi ... Cuộc sống thì tiếp nối, và ngày càng ít nụ cười. Càng ít nụ cười thì càng phải bít iu quý nụ cười, bít tự tạo niềm vui cho mình, để iu cuộc sống xung quanh - mỗi ngày lại iu hơn.

Dzậy mà ko ít người - hà tiện nụ cười, tiết kiệm niềm vui. Sáng mở mắt ra đã thấy tính toán, lo toan. Cười một cái với chính mình trong gương mà còn phải vội. Để rồi, thay vì chào nhau bằng nụ cười trên môi, lại khởi đầu ngày mới với gương mặt ... nặng trĩu, cái liếc nhìn vô tâm, lướt qua hờ hững. Chán!

Một ngày dài qua đi, có vui, có buồn, có lo lắng, bất an, có tiếng cười vô tư đâu đó... Bít là thế, sao ko chọn cho mình niềm vui, để lưu lại kí ức một ngày - ngắn ngủi, nhưng ấm áp tiếng cười!

Tập thói quên cho mình, mỉm cười nhìu hơn 1 chút.

Sáng thức dậy, cười với chính mình trong gương. (ái chà, chào ...tui, chào xinh tươi! :D)
Bước ra trước sân nhà, cười vu vơ đón tia nắng sớm.(nhưng nhớ để ý chung quanh, ko sẽ bị bảo là ... khìn, đứng cười 1 mình!)
Cười chào cô hàng xóm tốt bụng. ( để mai kia có việc nhờ vả cũng dễ hơn tí, gọi là... xây dựng quan hệ xóm giềng :))
Cười với chị bán xôi một cái thật duyên, thể nào chả được rẻ một tí - thêm ít xôi, thêm miếng chả free :)
Vào đến office, cười tươi như hoa (...) với chú bảo vệ (để còn cho xe mình vào chỗ mát), cười với mấy chị em (để trưa còn có người nhờ mua cơm), cười chào sếp một cái (để còn khất báo cáo tới chiều chẳng hạn), ......

Trưa. Cười ... rạng ngời mà ko chói loá (mặc dù bụng đang đói như sói) với dì bán cơm, ko quên thêm vài lời hít hà: "đồ ăn dì làm nhìn ngon quá!" - chắc mẩm sẽ được lòng lâu dài & thêm nhìu đồ ăn hơn, keke ... :D

Chiều về. Tối đến. Cười với bạn bè cafe. Với người thân bữa cơm tối.

Thế đó, là hết ngày, nụ cười vẫn nở trên môi (kèm theo rất nhìu "khuyến mãi"), giảm bớt stress, lo toan.

Dzậy thì sao... ko học cách cười mỗi ngày bạn nhỉ?

Mỗi ngày ta chọn một niềm vui ... Học cách cười với từng khoảnh khắc qua đi ... Bạn sẽ thấy thật ngạc nhiên: "Ta là ai mà yêu qua đời này?!"

Saturday, October 27, 2007

Spirit 2610...

Happy Birthday to ... me!!!




Thổi tắt 22 ngọn nến ... dzậy là ... đã già thêm 1 tuổi!
Xem như ... đã qua được một phần chặng đường dài đời mình.
Đủ lớn khôn, biết đâu là ngọt - đắng.
Đủ vui buồn, biết lòng người nông - sâu.
Đủ tiếng cười, để thấy lòng vẫn trẻ.
Đủ nỗi sầu, biết thương mình ... cô đơn!

Xem như một turning point khi start một hành trình mới. Vẫn phải nỗ lực rất rất nhiều!!! Cố lên nhé tôi ơi ....

* Để nhà ko vườn trống bấy lâu, nay chắc phải chịu khó dành time cho nhà cửa xôm tụ với bạn bè, anh chị em ... Bờ-nốc of mình ui, cùng hát Chúc mừng sinh nhật nào ...

Đêm nằm mơ thấy mình thêm một tuổi
Trăng khẽ cười: có kẻ già thêm
Gió nhẹ nhàng: ờ, nhóc nay đủ tuổi
đã biết đời ko chỉ toàn ấm êm!

Nghe trước thềm đoá hoa nào nở muộn
Bước ra chào mừng tuổi mới lòng mình
Thoáng câu hát nhẹ như là gió thoảng
Thắp một ngọn nến lung linh!

Thêm một tuổi, thêm một niềm hy vọng
Thêm bao la năm tháng đời mình
Ở phía trước là đường dài hữu hạn
Thức hồn mình một niềm tin!

Mừng sinh nhật nhé, tôi ơi, thêm một tuổi
Bước thênh thang về phía mặt trời
Hành trình đã qua, nhiều dấu chân để lại
Phía trước chặng đường , hãy cố đừng dừng chân!

------------------------------- Những gì sắp tới cứ chờ sẽ tới! Riêng mình, tự biết mình thôi!--------------------------------