Tuesday, December 31, 2019

2019 - A Year of Survival


Ngày cuối cùng của năm, tôi lướt instagram và xem lại những khoảnh khắc chính mình. Đi qua từng tháng, nhặt nhạnh từng hồi ức rời rạc, chắp vá từng mẩu chuyện dở dang... ngồi thu xếp lại, ghép thành bức tranh 2019. Bức tranh mà tôi sẽ đặt tên, giống hệt như tiêu đề bài viết tháng Bảy, là Sống Sót. 

... 

Thú thật là đến tận thời điểm này, tôi vẫn chưa tin được rằng mình đã sống sót, đã sắp lê thân qua hết những ngày tháng vật vờ vô vọng của năm đầu đại hạn năm cuối tam tai. Sống sót, vốn dĩ, chưa bao giờ là dễ dàng. Chưa bao giờ, tôi thấu hiểu trọn vẹn câu nói đó như ở 2019 này. 

Chưa bao giờ, tôi nghĩ nhiều về cái chết đến mức hoài nghi về hiện sinh. Chưa bao giờ, tôi thấy tín niệm về hy vọng thực ra chỉ là một cách xảo ngôn của tuyệt vọng. Chưa bao giờ, việc thức dậy và hít thở mỗi ngày, đôi khi, lại khó khăn vô cùng tận... 

Vậy mà, cũng đã sắp lê thân qua hết. Vậy mà, cũng mở được một khe cửa hẹp vào 2020.

... 

Trong vô vàn mảng tối của bức tranh, đâu đó, diệu kỳ thay, vẫn sáng lên đôi ba màu sắc khác. Nhìn lại, mới bất giác nhận ra, hóa ra, tôi đã không ngừng cố gắng yêu thương chính mình, ngay cả khi ngỡ rằng đã buông bỏ. Hóa ra, tôi đã nỗ lực để gìn giữ cho bản thân những vệt màu của gia đình, của tình thân, của bạn hữu... dù lắm lúc vẫn thấy mình cô đơn đến cô độc. 

Có lẽ, vịn vào đó mà tôi đứng dậy, nương theo đó mà tôi ngược đường đi lên khỏi đáy vực sâu. 

Có lẽ, cũng nhờ đó, mà tôi, ít nhất, còn được vài đoạn dấu nhớ ghi khắc nơi tim mình. 

Có lẽ, cũng nhờ đó, mà tôi, tạm xem như học xong bài học về sống sót. Xét đến cùng, đơn giản chỉ là yêu thương bản thân và gìn giữ những chân giá trị đã xác tín của chính mình. 

... 

Cám ơn, và tạm biệt 2019. 
Xin chào, 2020! 

(Saigon, 
31/12/2019.) 


Friday, December 20, 2019

Mắt biếc


Có tình yêu người ngỡ 
Chỉ như trò trẻ con 
Ai ngờ là vết khắc 
Mấy mươi năm vẫn còn... 

Có hồn nhiên tuổi nhỏ 
Hai mái đầu còn xanh 
Lời thương chưa kịp ngỏ 
Người nỡ quên, sao đành 

Có ánh nhìn biêng biếc 
Của một thời đắm say 
Người mang trao ai đó 
Mặc lòng tôi, gió bay 

Có thị thành lấp lánh 
Che khuất người tôi thương 
Phù hoa và nước mắt 
Tôi vẫn đứng cuối đường 

Có thời gian đi vội 
Mấy ai chờ đợi ai? 
Cớ sao tôi khờ dại 
Ôm nỗi đau, thở dài 

Có trái tim chật hẹp 
Chỉ chứa một hình dung 
Một cành hoa ngày cũ 
Dư hương đến vô cùng 

Có tiếng đàn vụn vỡ 
Ghép thành lời bi ca 
Mấy ai hay nỗi nhớ 
Cứ trẻ mãi không già? 

Có tình yêu người ngỡ 
Chỉ như trò trẻ con 
Ai ngờ là vết khắc 
Suốt trăm năm mãi còn... 

...

(Saigon, 20/12/19. 
Cho "Mắt biếc", 
 cho những tháng ngày đủ xa.)


Friday, December 13, 2019

Có những ngày (dark version)


(c) photo by @salvadormaliii

Có những ngày buồn từ sớm tinh mơ 
Mớ mắt ra muộn phiền đã ở đó 
Vội vã vòng xe xuống đường, 
chạy hướng nào cũng gặp đèn đỏ 
mà tâm trí mình thì xám đen. 

Có những ngày 
loay hoay giữa muôn vạn tiếng còi, kèn 
nhiều khi lại thấy mình chết lặng 
Biết sống sao cho đặng 
một kiếp người rối ren? 

Có những ngày 
ngày cũng như đêm 
nhìn quanh chỉ toàn bóng tối 
Kẻ vô đạo, làm thế nào mà rửa tội? 
Lấy ai thắp nến lòng mình? 

Có những ngày 
chẳng tha thiết bình minh 
Chỉ muốn chìm trong mộng cảnh 
nương nhờ giấc mơ cất cánh 
bay tới miền vãng sinh... 

Có những ngày 
kẻ thù lớn nhất là bản thân mình... 

...

(Saigon, 
những ngày buồn cuối năm.)

Wednesday, November 20, 2019

Bi ca


Những người trẻ đâu đó 
Tử mệnh vì tự do 
Còn mình, tâm già cỗi 
Vong thân bởi sầu lo? 

Những người trẻ lý tưởng 
Xây đời bằng máu xương 
Còn mình, ôm huyễn mộng 
Sống lạc giữa hoang đường? 

Nhân sinh tựa chớp mắt 
Hồng trần vốn bụi tro 
Hiển vinh và suy bại 
Chỉ như một chuyến đò... 

Những người trẻ đâu đó 
Nhuộm vàng thế kỷ xanh 
Còn mình, dòng máu đỏ 
Tự chôn xuống đất lành? 

... 

(Saigon, Mười Một Mười Chín.
Phức cảm giữa những ngày không an yên,
thấy đời đầy bất trắc.)


Sunday, November 3, 2019

Hoàng hôn


Chợt muốn đi tìm 
một buổi chiều yên 
Nhẹ như hơi thở người sau gáy 
Êm như chiếc hôn non vụng dại 
Bóng chúng mình nghiêng nghiêng 

Phức điệu cuộc đời bỗng chốc lặng im 
Nhường chỗ cho khoảng không lời thật đẹp 
Vết thương nào chợt khép 
Cơn mơ nào lại xanh 

Chợt muốn đi tìm 
buổi chiều đẹp như tranh 
Màu nắng Levitan, bầu trời Van Gogh 
Gặp lại phía bên kia con dốc 
Giữ nhau cho hoàng hôn... 

(Saigon, 
Mười Một, 
Hai Không Mười Chín.)

---

* cảm hứng khi nghe ''Hoàng hôn" - Cheung.

Wednesday, October 9, 2019

Trần gian buồn đến thế


Phố ồn ào đến thế 
Sao nghe lòng lặng thinh? 
Đời xô bồ đến vậy 
Sao chỉ thấy riêng mình? 

Ngày tháng dài đến thế 
Sao phận người mỏng manh? 
Đớn đau nhiều đến vậy 
Sao cơn mơ chưa thành? 

Trần gian buồn đến thế 
Sao vui không về qua? 
Nhân sinh sầu đến vậy
Chưa kịp yên, đã già...

...


Saturday, October 5, 2019

Những bông hoa trên nấm mồ tuyệt vọng


"Hãy đi đến tận cùng của tuyệt vọng, để thấy tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa..." (TCS)

Những năm mới lớn, khi còn là một đứa chuyên văn thích mộng mơ và giả vờ sâu sắc (dù thật ra, bây giờ vẫn thế!), tôi đã từng vô cùng tâm đắc với trích dẫn trên - một cách khó hiểu. Một cách khó hiểu, vì lúc bấy giờ tôi đã có trải nghiệm gì đâu để mà cảm thấu đủ đầy câu nói ấy? Tôi đã biết tuyệt vọng là thế nào mà bày đặt triết lý tự vấn nhân sinh? 

Rồi chớp mắt, gần hai thập niên trôi qua. Va vấp và trưởng thành, không ít khi bị cuộc đời cưỡng bức đến thảm thương, dường như có đôi lần tôi thấy mình đã chạm được đến cái ngưỡng "tận cùng của tuyệt vọng". Ở đáy vực, như cách tôi thường nói. Nhưng ngạc nhiên thay, không có bông hoa nào nơi đó. 

Không có bông hoa nào nơi đó, bởi lẽ, đáy vực của tôi chưa phải chốn tận cùng như lời của Trịnh. Bởi lẽ, ngoài kia mênh mông có vô vàn số phận mà vực sâu ko đáy của họ mới thực là chốn tận cùng.  
Như Arthur Fleck. 

Đó mới chính xác là một kẻ đã và luôn sống ở nơi chốn "tận cùng của tuyệt vọng". Một tay hề dị hợm bị cuộc đời giẫm đạp và mọi người miệt khinh, sống kiếp rác rưởi giữa một Gotham đang dần điên loạn và mất nhân tính. Một kẻ luôn nghĩ chỉ cái chết mới làm đời mình có ý nghĩa. Một kẻ cười-ko-kiểm-soát để thay cho hết thảy biểu lộ cảm xúc thông thường. Một kẻ tâm thần vô dụng đến vô vọng. Một kẻ nhảy múa với đau thương. 

Vậy, có bông hoa nào dành cho Arthur? 

Những phát súng trên tàu điện ngầm vô tình đánh thức bản ngã u tối? Màn diễn stand-up comedy vụng về dở khóc dở cười? "Trò hề" trong show đêm muộn của Murray Franklin? Hay sự chuyển mình từ nobody trở thành somebody - "người truyền cảm hứng" cho bạo động và tội ác bùng nổ khắp Gotham? 

Không ai có câu trả lời chính xác. 

Nhưng người ta có thể võ đoán, và tin rằng, trên nấm mồ tuyệt vọng mang danh Arthur Fleck cuối cùng đã nở bừng những đóa hoa máu rực rỡ dưới thân phận Joker. 

--- 

* Viết nhảm cuối một ngày mệt nhoài, hoàn toàn là cảm xúc cá nhân, miễn tranh luận. 
** Joaquin Phoenix xứng với mọi lời tán tụng bởi màn trình diễn đáng kinh ngạc, extremely out-standing!


Friday, September 13, 2019

#twodifferentworlds


Cũng sẽ đến một ngày 
Ta nhận ra mình đã 
Trôi về phía xa xôi 
Hai vùng trời khác lạ 

Hai cuộc đời lạc hướng 
Hai nẻo đường song song 
Hai thế giới chia cách 
Khoảng mêng mông trong lòng...

...


Sunday, September 8, 2019

Tiếc


Tôi bỗng tiếc mình qua hết thanh xuân 
Mà tim chưa đủ những lần vụng dại 
Hoài dang dở khi ngoảnh đầu nhìn lại 
Lắm ngổn ngang nơi vùng nhớ năm nào 

Tôi bỗng tiếc mình sau những đớn đau 
Nhưng vết thương lòng mãi còn chưa khép 
Hạnh phúc dường như là cánh cửa hẹp 
Một-tôi-tổn-thương lặng đứng trông chờ 

Tôi bỗng tiếc mình đã dứt ngây thơ 
Niềm tin hồn nhiên không còn nguyên bản 
Miền tâm tư đã hóa ra khô hạn 
Đợi một cơn mưa, đợi đến vô cùng 

Tôi bỗng tiếc mình không đủ bao dung 
Thương lấy chính mình, tận tình tha thứ 
Chỉ biết trách hờn, oán than, giận dữ 
Quên mất ngoài kia nắng vẫn xanh ngời 

Tôi bỗng tiếc mình hoang phế nửa đời... 

... 

(30/08/19, 
viết trên một chuyến xe đêm.)


Wednesday, August 21, 2019

Chỉ mình tôi


Chỉ mình tôi ở đây 
Giữa tháng ngày đã cũ 
Mặc cuộc đời vần vũ 
Mặc lòng người đổi thay 


Chỉ mình tôi ở đây 
Nơi đáy sầu quạnh quẽ 
Chạm tim mình thật khẽ 
Cố tin còn ngày mai 


Chỉ mình tôi ở đây 
Trong cơn mê quá dài 
Tuổi đời đương ngắn lại 
Tóc người tựa nắng phai 


Chỉ mình tôi ở đây 
Bên mộ phần cỏ dại 
Hy vọng nào đi mãi 
Ước vọng nào xa bay... 

... 

(Saigon, 
những ngày cuối tháng Tám, 
Hai Không Mười Chín.)


Thursday, July 25, 2019

Sống sót


Tôi đã, đang đi qua những ngày xám. Những ngày trống rỗng, bế tắc, và tuyệt vọng. Những ngày mà tôi định danh - The hardest time of my life.

Dĩ nhiên, không phải lần đầu tôi đi qua những ngày xám. Nhưng, tôi chưa từng nghĩ nó có thể kéo dài gần như vô tận thế này. Bất chấp mọi nỗ lực tự cân bằng - buông thả mình trong những cơn vui tạm, nương náu mình bên cạnh những thiết thân - thứ năng lượng tiêu cực đầy u ám mỗi lúc lại càng phủ đầy, bám riết không tha. Đến mức, khi soi gương, đôi khi tôi chỉ thấy trước mắt là một vùng tối.

.

Tôi thấy mình như bị cả thế giới bỏ rơi. Một mình, lê bước nặng nhọc trên những bậc thang xoắn ốc dần tiến về hướng vực sâu.

Ở đó, thỉnh thoảng tôi cũng bắt gặp một vài cánh cửa hé mở như ban bố chút ân huệ gọi tên là Hy vọng, nhưng đằng sau chúng, một lần nữa, lại chỉ là Thất vọng. Dần dà, tôi quen với thất vọng đến mức hoài nghi và không còn thiết tha với hy vọng nữa. Dần dà, tôi chỉ biết cuộn mình trong vùng tối bản thân, ảo tưởng chờ đợi. Không phải đợi một thứ ánh sáng huyễn hoặc nào đó đủ sức đánh thức mình, mà là chờ kết cục.

Tôi tuyệt vọng đến mức không dám mở lời chia sẻ cùng bất kỳ ai, chỉ vì sợ thứ năng lượng tiêu cực đang cắn nuốt bản thân cũng sẽ ảnh hưởng đến người khác. Tôi tuyệt vọng đến mức lắm lúc phải nương nhờ mấy cái post tưởng như vô thưởng vô phạt trên facebook, trên instagram của chính mình để giải tỏa, để tự ngụy trang rằng tôi vẫn ổn, tôi đã cảm thấy nhẹ lòng...

.

Giữa những ngày xám, có lẽ do mental health gặp vấn đề nên kéo theo physical health cũng suy giảm nghiêm trọng. Tôi thường xuyên khó ngủ, hay vướng bệnh vặt, và thấy mình luôn trong trạng thái cạn kiệt energy. May mắn thay, ấy vậy mà tôi chưa từng nghĩ đến cái chết. Ước muốn thoát ly và mộng mị về một cuộc đời khác dẫu có khi trỗi dậy, nhưng sau hết, vẫn bị tôi đè nén vùi chôn vào mớ hỗn độn nội tại.

Giữa những ngày xám, tôi loay hoay nỗ lực rồi rã rời vô lực, rồi muốn bỏ mặc hết thảy. Nhưng ở đâu đó thẳm sâu đáy lòng mình, chút ánh sáng yếu ớt của niềm tin, rằng "Mọi việc rồi sẽ qua", vẫn tồn tại như phép lạ. Cho tôi bám víu, cho tôi tựa nương, mà cố sống sót.

.

Sống sót, vốn dĩ, chưa bao giờ là chuyện dễ dàng.

Nhưng thật may, tôi vẫn sống sót. Still alive. Vẫn tiếp tục mở từng cánh cửa dù thôi nuôi ảo vọng. Vẫn cố gìn giữ tia sáng mỏng manh của tín niệm và sự tự ủi an. Vẫn đường hoàng đối diện với tất cả những gì đã, đang, sẽ tới.

"Không có gì là vĩnh cửu trong thế giới man trá này, kể cả những nỗi phiền muộn của chúng ta", không phải sao?

.

Nhưng thật may, dường như tôi đang bắt đầu nghe thấy những thanh âm của khởi vận, của tái sinh... phía sau một cánh cửa nào đó. Tôi sẽ sớm tìm được thôi, phải không tôi ơi?

...

(Viết cho những ngày xám
- mình tin rằng mình đã sắp vượt qua!)


Sunday, July 14, 2019

Hoàng hôn nơi ấy


* hình mình chụp trong chuyến đi Dalat năm rồi.

Hoàng hôn nơi ấy 
Có màu thanh xuân 
Màu của yêu dấu 
Trong em đã từng... 

Màu của môi nóng 
Một ngày mùa đông 
Màu của nước mắt 
Hè sang ngập lòng 

Màu của tiếng hát 
Mịt mù hơi sương 
Màu của khói thuốc 
Chênh vênh miên trường 

Màu của dốc phố 
Tình còn đón đưa 
Màu của quán vắng 
Một mình dưới mưa 

Màu của ký ức 
Khi mình còn thương 
Màu của nuối tiếc 
Chắc hoài vấn vương? 

Hoàng hôn nơi ấy 
Nhuốm màu thanh xuân 
Dẫu xa đến mấy 
Vẫn mong về gần...! 

(3am - 14/07/19, 
Cảm hứng từ video ghi lại hoàng hôn Dalat của nhỏ em Kim Ngưu, 
cũng xem như viết tặng em.) 

--- 


Sunday, June 2, 2019

Mình nói chuyện gì khi mình nói chuyện tình


Mỗi cuộc tình là một câu chuyện kể, mà kẻ đã/đang yêu là story-teller. 

Mỗi story-teller sẽ có cách kể chuyện - cách hành xử với cuộc tình của mình - khác nhau. Người nặng lòng với từng chi tiết, kẻ chỉ để tâm đến kết cục. Người bình bình đạm đạm nhưng vẫn mong cầu thiên trường địa cửu, kẻ hừng hực như lửa lại chỉ sống cho hiện tại ngay lúc này. 

Mỗi người một cách kể, nên chẳng thể có hai câu chuyện giống nhau tuyệt đối. Có thể kết thúc tương tự, nhưng diễn tiến vô cùng khác nhau. Có thể diễn tiến tương đồng, nhưng kết cục là HE, SE, BE hay OE thì lại hoàn toàn không thể nói trước. Vì thế, mỗi cuộc tình luôn là một câu chuyện gốc - original story - của chính nó, chứ không bao giờ là kịch bản chuyển thể - adapted screenplay - của bất kỳ cuộc tình nào khác. 

Được ít nhất một lần sống, một lần hít thở trọn vẹn bầu không khí nguyên bản của những cuộc tình như vậy luôn là trải nghiệm mà con người ta bất chấp để có được. Dù cái giá phải trả đôi khi là thương tổn, là đớn đau, là ám ảnh, là một phần đời mình. 

Nhưng, yêu, vốn chưa bao giờ là phạm trù thuộc về lý tính, nên không có đúng - sai, cũng chẳng thể cân đo chính xác được - mất. Yêu, đơn giản là được "tùy tâm sở dục", làm những thứ bản thân thực sự khao khát. 

Đơn giản là được kể câu chuyện theo đúng nguyện vọng bản tâm, và đi cho đến cùng chọn lựa đó của riêng mình. 

Đơn giản vậy thôi. 

... 

* Lảm nhảm nhân những ngày cùng lúc nghe/thấy quá nhiều câu chuyện quanh mình. 
** Tựa đề hiển nhiên vay mượn từ cuốn sách cùng tên của Raymond Carver.
*** Hình minh họa trích từ phim The Reader (2008) với Kate Winslet & David Kross.


Sunday, April 14, 2019

Có những ngày


Có những ngày bỗng thấy lòng thật bình thản 
Tựa vòm cây xanh mướt rì rào 
Là gió, là mưa, là nắng cháy 
Thì, cũng có làm sao? 

Phía trên cao vẫn bầu trời thăm thẳm 
Dưới chân mình vẫn mặt đất bao la 
Tàn đêm tối ngày mai vẫn lại tới 
Chỉ cần tim luôn có một mái nhà 

Có những ngày bỗng thấy lòng thật bình thản 
Ta quay về an trú trong ta 
Mặc buồn, mặc vui, mặc đau đớn 
Sống từng phút giây thật thà...

...

* nhạc nền khi viết: A song for Sweden - Jonna Jinton


Sunday, March 31, 2019

Tự ti khúc


Người ta - cơn sóng lớn 
Nơi đại dương khôn cùng 
Còn tôi - con nước nhỏ 
Giữa đôi bờ mông lung 

Người ta - chim bạt gió 
Bay phía ngoài bão giông 
Còn tôi - đôi cánh mỏng 
Nép mình vào thinh không 

Người ta - thân tùng bách 
Trên đỉnh đồi vươn cao 
Tôi đây - nhành cỏ dại 
Dưới chân đồi lao xao 

Tôi đây - quả tim nóng 
Đập nhịp vui vô thường 
Người ta - cái đầu lạnh 
Nuôi mộng bá đồ vương 

Người ta có tất cả 
Còn tôi không có gì 
Ngoài nhân sinh vốn dĩ 
Một hồi tham sân si... 

...

(31/03/19,
viết trên xe trở lại Saigon.)


Friday, March 15, 2019

Nhạy cảm và Điên rồ


2:15 am, khó ngủ, tôi mở một playlist hòa tấu piano, rồi bỗng nhiên thấy nhớ da diết, những dòng viết đa cảm của bạn hữu, và chính mình.

...

Tôi ghé thăm blog của hai đứa bạn, hai trang luôn được tôi bookmark chỉn chu trong một folder gọi là 'The Dreamers' (cùng với một vài người khác nữa), dù xét ra, chắc duy tôi là kẻ nặng lòng mơ mộng nhất. Cũng đã một đoạn dài tôi không viết (không muốn, hay không biết phải viết gì?), nên tôi cũng tránh đọc blog họ. Bởi, hai người cũng là số ít trong những người mà bất kỳ khi nào tôi đọc những thứ họ viết, tôi luôn thấy mình được khơi lên niềm hứng khởi được type xuống từng câu chữ chảy ra từ tâm tư mình. Khuya nay đọc lại, vẫn nguyên cảm giác diệu kỳ đó, dù hiện tại chỉ có tôi đơn phương nhấm nháp từng con chữ, nhưng cứ như có họ, bạn tôi, ở đằng sau từng dòng text đơn sắc đang mỉm cười nhìn tôi, pha một tách trà ấm, khẽ vẫy tay mời tôi ngồi xuống cùng sẻ chia.

Ở đó có niềm vui, có nỗi buồn, có cả "sự nhạy cảm và điên rồ, thực tế, không cần cho cuộc sống này" - như tôi từng viết. Ở đó, có nguồn năng lượng tích cực của một người bạn đang tự thân hạnh phúc và không ngừng làm mình hạnh phúc hơn nữa, mỗi ngày. Ở đó, còn có những vệt màu bảng lảng hồi ức và nghĩ suy của một cánh chim trời, có lẽ, sẽ mãi neo trái tim mình trên từng cơn gió.

Dù là gì, tôi vẫn thấy mình được tựa nương. Nương chút ánh sáng từ góc ban công với những nụ hoa kiên cường nở muộn, để nhắc nhớ bản thân về tín niệm cuộc đời tươi đẹp. Nương chút nhạy cảm của một tâm hồn sâu sắc đầy hoài vọng, để có thêm đôi ba khoảng lặng học cách quay về đối diện sâu thẳm bên trong mình. Để rồi sau hết, trút bỏ đa sầu đa cảm trong từng dòng typing như thế này. Để rồi ngày mai, có thể đã nhẹ nhõm vừa đủ để mở lòng đón chờ ngày mới.

Cứ thế, mà sống sót, mà đi tiếp.

...

"Sự nhạy cảm và điên rồ, thực tế, không cần cho cuộc sống này. Nhưng đôi khi, với vài người, nó lại là cách để họ có thể sống, nhiều nhất với chính bản thân." Tôi không biết điều này có đúng với họ, hai người bạn ấy, hay chỉ riêng tôi. Nhưng tôi vẫn luôn biết ơn sự nhạy cảm và điên rồ của bản thân mình. Dù không ít lần, chúng đã cho tôi vài phen khốn đốn. 

Như ngày tháng này, quãng thời gian mà bản thân vốn giỏi định danh nhưng chẳng thể gọi tên. Quãng thời gian mà sự nhạy cảm có khi khiến tôi lạc lối, lại lắm lúc mang trả yêu thương và ủi an. Quãng thời gian mà vô số lần tôi mặc điên rồ dẫn dắt, tìm vui vội vàng rồi tàn cuộc bẽ bàng. Quãng thời gian mà dự cảm về ngày mai đôi khi lại đến vào lúc tôi không muốn đối diện nhất, và hiện tại thì cứ trôi qua kẽ tay. 

Nhưng dẫu thế nào, tôi vẫn ngụy trang cho mình sự nhẫn nại và nét hân hoan, bằng những câu positive quotes tự nói với chính mình. Bằng chút năng lượng nhặt nhạnh từ những đẹp đẽ nhỏ nhoi, từ cuộc gọi 9h sáng mỗi ngày, từ những gặp gỡ vô danh, từ những hẹn hò thân thuộc, từ một sở thích mới đậm chất... teenager, từ một thói quen dễ bị người mai mỉa. 

Cứ thế, mà sống sót, mà đi tiếp.

...

3:15 am, một tiếng đồng hồ cho những lảm nhảm không đầu không cuối, như thật lâu trước kia, như vẫn luôn vốn dĩ. 

Viết xong rồi, đi ngủ thôi. 

Mai lại là ngày mới.

...



Friday, February 22, 2019

Ta chỉ là


Ta chỉ là hoang phế 
Một mảnh thành quách mưa 
Người dừng chân trú vội 
Nói nhau mấy câu thừa 
Rồi bước về xa mãi 
Ta chìm vào cũ xưa...

.

Ta chỉ là men rượu 
Cho nhau một lần say 
Nghiêng nỗi buồn uống cạn 
Cơn vui có lại đầy? 
Người cùng ta lúc ấy 
Biết có còn sớm mai? 

.

Ta chỉ là khói thuốc 
Đốt trên ngọn lửa sầu 
Chia người tình thơm thảo 
Riêng mình đắng chìm sâu 
Vì người mà cay mắt 
Vì đời khóc nằm đau...

...


Sunday, February 17, 2019

Sau tất cả, đừng nản lòng


"...Ai cũng phải tự trải qua bài học của mỗi người để định hình được trục cân bằng riêng của họ. Những lúc như vậy, tự mỗi người cần quay vào trong, quan sát và nhận diện được điều này, nếu không thì chúng ta sẽ tự đặt mình vào số phận của một quân domino mà hồi hộp chờ đợi những hiệu ứng ngã nhào, để cảm xúc mình bị lây nhiễm từ cảm xúc người khác như một thói quen, và sau cùng là tìm cớ đổ lỗi cho những cú ngã của mình.

Trong yoga, khi ngã, mọi người thường nói “hãy té ngã với nụ cười”, bởi đó là tập luyện, là kinh nghiệm, bài học, vậy nên vui vẻ mà đón lấy. Ngoài cuộc đời, có khi ta ngã với rất nhiều cảm xúc phức tạp nhưng nó vẫn là trải nghiệm, cần, để giúp mình cứng cáp, cân bằng hơn trong lần tiếp theo. 

Vậy nên, sau tất cả, đừng nản lòng. Tự cười với mình, đứng lên và tiếp tục. Bởi dưới chân chúng ta có mặt đất, bên trong chúng ta luôn có một vị Thầy. Hướng ý đi xuống thấp, thực sự tiếp xúc với đất để năng lượng của mặt đất giúp chúng ta cân bằng. Hướng ý đi vào trong, lắng nghe minh triết, để vị Thầy bên trong dạy chúng ta cách đi lên, như cách một hạt mầm vùi thân trong đất, từ đó mới bắt đầu trưởng nở những mầm non, vươn lá, vươn cành mà hướng thượng, mà tỏa rộng xanh tươi."


[Diep Nghi]

Sunday, January 6, 2019

Một ngày nào đó


(c) artwork by Gao Xingjian

Một ngày nào đó ta trở lại
Phố đâu thể mãi phố hôm nào
Người đâu thể mãi người năm cũ
Nhân sinh vốn dĩ - trách đành sao?

Một ngày nào đó ta trở lại
Có chăng nhặt nhạnh cánh hoa tàn
Lặng lẽ rơi nơi miền ký ức
Gợi nỗi niềm xưa, giấc mộng tan...

Một ngày nào đó ta trở lại
Dẫu không thương hải cũng tang điền
Trần gian cuối nẻo về nương náu
Còn mơ chi nữa chút tiền duyên?

...

* nhạc nền khi viết: Hồng Nhan Xưa | 红颜旧