Có tình yêu người ngỡ
Chỉ như trò trẻ con
Ai ngờ là vết khắc
Mấy mươi năm vẫn còn...
Có hồn nhiên tuổi nhỏ
Hai mái đầu còn xanh
Lời thương chưa kịp ngỏ
Người nỡ quên, sao đành
Có ánh nhìn biêng biếc
Của một thời đắm say
Người mang trao ai đó
Mặc lòng tôi, gió bay
Có thị thành lấp lánh
Che khuất người tôi thương
Phù hoa và nước mắt
Tôi vẫn đứng cuối đường
Có thời gian đi vội
Mấy ai chờ đợi ai?
Cớ sao tôi khờ dại
Ôm nỗi đau, thở dài
Có trái tim chật hẹp
Chỉ chứa một hình dung
Một cành hoa ngày cũ
Dư hương đến vô cùng
Có tiếng đàn vụn vỡ
Ghép thành lời bi ca
Mấy ai hay nỗi nhớ
Cứ trẻ mãi không già?
Có tình yêu người ngỡ
Chỉ như trò trẻ con
Ai ngờ là vết khắc
Suốt trăm năm mãi còn...
...
(Saigon, 20/12/19.
Cho "Mắt biếc",
cho những tháng ngày đủ xa.)
No comments:
Post a Comment